Vừa bước vào nhà, Xuân Hạnh đã thấy Thạch Lỗi đang rửa bát ở nhà ngoài, tiếng cười đùa của Diệp Thư và con trẻ vọng ra từ trong nhà.
Cô ấy không khỏi ghen tị, số Diệp Thư thật tốt. Nhìn chồng của cô rửa bát, lại nghĩ đến chồng mình.
Ở nhà đừng nói là rửa bát, lúc cô ấy bận bịu bảo anh ta trông con một chút cũng không chịu, huống chi là như chồng của Diệp Thư, để vợ nghỉ ngơi, còn mình thì rửa bát.
Thấy Xuân Hạnh đến, Thạch Lỗi cũng chẳng lấy làm lạ. Vừa nãy trên bàn ăn anh cũng nghe bà nội kể chuyện cô ấy đến tìm vợ mình.
Anh chào hỏi đơn giản, rồi gọi to vào trong: "Tiểu Diệp, Xuân Hạnh đến rồi kìa."
"Ồ, em biết rồi!" Diệp Thư đáp lời.
Diệp Thư dỗ dành hai đứa con chưa kịp chơi với mẹ, để chúng chơi với ông bà nội.
Con gái lớn hơn một chút, hiểu chuyện nên không quấy nữa. Con trai còn nhỏ, cứ mè nheo trong lòng mẹ.
Đến khi Xuân Hạnh vào nhà, Diệp Thư cũng mặc kệ con trai, nhét luôn cậu bé vào lòng bà nội.
Nhìn Xuân Hạnh tuy trên mặt vẫn còn vết thương, người cũng gầy yếu, nhưng tinh thần đã tốt hơn lần trước rất nhiều.
Cô cũng không nói nhiều, dẫn cô ấy vào phòng mình.
Bảo cô ấy ngồi lên giường, cô ra vườn hái dưa chuột với cà chua, rửa sạch mang vào, lại rót cho cô ấy một cốc nước nguội.
Thấy cô ấy mồ hôi nhễ nhại, cô bảo cô ấy nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước cho đỡ nóng.
Xuân Hạnh đúng là đang rất khát, bưng cốc nước lên tu ừng ực một hơi hết nửa cốc.
Cô đưa đĩa dưa chuột và cà chua cho cô ấy, bảo cô ấy ăn.
Xuân Hạnh thấy đều là rau nhà trồng nên cũng không khách sáo, cầm ngay một quả dưa chuột lên cắn một miếng.
Diệp Thư cũng lấy một quả cà chua rồi chậm rãi ăn.
“Sao trưa nắng thế này lại qua đây, không đợi trời mát chút rồi hẵng qua?” Cô hỏi Xuân Hạnh.
“Tranh thủ lúc nghỉ trưa qua đây, chiều tôi lại phải lên công xã.” Xuân Hạnh giải thích.
Cô gật đầu, không nói gì thêm. Thực ra trong lòng cô cũng muốn nói, lỡ một ngày cũng không sao.
Nhưng cô vẫn nén lời, bởi cô cũng biết, công điểm liên quan đến lương thực cuối năm, không phải nói không cần là được.
“Công điểm, công điểm, mạng sống của người nông dân.” Chỉ nghe câu này thôi cũng đủ biết công điểm quan trọng với người nông dân như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-273.html.]
Nếu cô nói ra câu đó, vốn dĩ là có ý tốt. Nhưng nghe vào tai Xuân Hạnh, có thể sẽ khiến Xuân Hạnh cảm thấy cô “đứng nói không đau lưng”.
Thế là cô đành nuốt lời định nói vào bụng, lại không biết nói gì. Cuối cùng chỉ đành im lặng.
Xuân Hạnh nhìn cô, ấp a ấp úng, rõ ràng là có chuyện nhưng lại không tiện nói ra.
“Có chuyện gì thì cứ nói, giữa cậu với tôi còn khách sáo gì nữa?" Cô bảo Xuân Hạnh cứ nói thẳng ra.
Xuân Hạnh vốn là người thẳng thắn, nghe cô nói vậy. Dù hơi ngại ngùng, nhưng cô ấy quyết định không giấu giếm nữa, nói thẳng với cô.
“Lần này tôi đến là muốn vay cậu một ít tiền." Xuân Hạnh nói đến chuyện vay tiền vẫn hơi ngại ngùng. Cô ấy cúi đầu không dám nhìn Diệp Thư.
Diệp Thư không bất ngờ lắm, kỳ thực cô cũng đoán được phần nào. Ngoại trừ chuyện vay tiền ra, chắc Xuân Hạnh cũng chẳng còn chuyện gì cần đến cô.
“Được, cậu cần bao nhiêu?” Cô sảng khoái đồng ý.
Xuân Hạnh không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy. Cô ấy ngẩng phắt đầu nhìn cô, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Năm… năm mươi, hoặc ba mươi cũng được.” Xuân Hạnh kích động đến mức nói năng có chút lộn xộn.
Cô bảo Xuân Hạnh đợi một lát, cô ra ngoài gọi Thạch Lỗi vào.
Diệp Thư không nói gì thêm, chỉ bảo anh đưa hết tiền trên người cho cô, lại bảo anh đi lấy của ông bà hai mươi đồng.
Xuân Hạnh ở bên cạnh lo lắng nhìn, sợ Thạch Lỗi phản đối.
May mà Thạch Lỗi không hỏi gì, chỉ móc hết hơn mười đồng trong túi đưa cho Diệp Thư. Sau đó quay người đi ra ngoài, vào nhà chính tìm ông bà. Một lát sau thì quay lại đưa cho cô thêm hai mươi đồng.
Mặc dù Thạch Lỗi không hỏi, nhưng cô vẫn nói với anh một tiếng, là muốn đưa tiền cho Xuân Hạnh vay.
Thạch Lỗi nghe xong thì gật đầu, nói “Anh biết rồi.” rồi lại ra ngoài.
Cầm hơn ba mươi đồng của Thạch Lỗi và ông bà, Diệp Thư lại lấy từ trong túi (thực ra là từ trong siêu thị) ra hai mươi đồng. Đếm đủ năm mươi đồng đưa cho Xuân Hạnh.
Không phải cô không thể lấy trực tiếp năm mươi đồng từ trong siêu thị đưa cho Xuân Hạnh.
Nhưng cô cân nhắc, năm mươi đồng vào thời buổi này không phải là số tiền nhỏ, có khi cả nhà làm lụng vất vả cả năm cũng chưa chắc đã kiếm được.
Hơn nữa số tiền đó còn phải gánh vác chi tiêu cho cả gia đình trong một năm.
Vì vậy người trong làng quanh năm suốt tháng chẳng để dành được mấy đồng, có nhà thậm chí còn “cháy túi”.
Cho dù nhà cô đều là công nhân, cũng không thể cứ như vậy dễ dàng lấy ra năm mươi đồng.
Chỉ có thể hai người góp lại, rồi vay thêm của ông bà một ít. Mới không khiến người ta nghi ngờ.