Cô bảo mọi người vào nhà trước, hai vợ chồng cũng thôi không làm nữa, rửa tay rồi vào nhà theo.
Vừa vào nhà, bác gái đã cầm một chiếc áo ngắn mới may, nói: "Đây là áo bà ngoại may cho cháu ngoại, mặc vào cho mau ăn chóng lớn, bình an khỏe mạnh nhé."
Nói xong bà mặc áo cho cậu bé.
Rồi chị dâu Ngọc Bình liền lấy ra một chiếc quần nhỏ mặc cho cậu bé, vừa mặc vừa nói: "Mặc quần dì may vào, sau này sống lâu trăm tuổi nha."
Chị dâu Anh Tử lấy ra một đôi giày nhỏ thay cho cậu bé.
Vừa nói vừa bảo nhà không có cô, dì thay cô xỏ giày cho cháu.
Cuối cùng, bác gái lại lấy ra một chiếc mũ nhỏ, kiểu mũ tự nhà làm.
Bà nói với cô: "Cái này là bác nhờ chị cả cháu làm, coi như là dì của Chính Hồng đấy."
Nói rồi đội mũ lên đầu cho cậu bé.
Nhìn bác gái và hai chị dâu, trong lòng Diệp Thư cảm động vô cùng. Không phải vì mấy món đồ này, mà vì tấm lòng của họ dành cho con trai cô.
Nói thật, mấy thứ này cũng chẳng đáng là bao. Nhưng việc họ đến đây đã chứng tỏ họ coi cô như con gái trong nhà, coi như người một nhà với cô rồi.
Cô cũng không nói lời khách sáo với họ, có những lời không cần nói ra, giữ trong lòng là được.
Cô chỉ bảo mọi người ở lại ăn cơm trưa, lát nữa lại bảo Thạch Lỗi đi gọi hai ông bà bác cùng đến.
Ba mẹ con ngồi một lát rồi về, nhà còn nhiều việc, giờ nhà cô cũng không có việc gì, chỉ cần trưa quay lại ăn cơm là được.
Sau khi mọi người về, hai vợ chồng bàn bạc rồi báo với bà nội một tiếng, sau đó lại đạp xe lên huyện.
Cô không ngờ mọi người lại đến mừng sinh nhật con trai, nên cũng chẳng chuẩn bị nhiều thức ăn.
Ban đầu chỉ định cả nhà ăn qua loa một bữa, ai ngờ mọi người lại đến, số thức ăn đó xem ra không đủ.
Trong siêu thị của cô tuy có, nhưng cũng không thể ngang nhiên lấy ra. Chỉ có thể hai vợ chồng lên huyện một chuyến, lúc về sẽ có cớ để lấy thêm rau thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-271.html.]
Hai người đi một vòng quanh huyện, lúc về đã xách theo lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ.
Về đến nhà, chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vàng chuẩn bị cơm trưa.
Cô bắt nồi thịt kho tàu lên trước, bảo anh đi nấu cơm, hôm nay vẫn là cơm độn ngô, gạo tẻ và kê.
Thịt đã ninh, cô bắt đầu chuẩn bị các món khác.
Vừa nhặt rau cô vừa tính toán xem hôm nay nhà có thể làm món gì.
Cà chua xào trứng, ớt xanh xào thịt, cà tím om, lại xào thêm đĩa bí ngô non.
Món nguội thì làm nộm cà chua, dưa chuột trộn. Lòng lợn hầm trong siêu thị của cô tuy còn nhiều, nhưng giờ cũng không thể lấy ra, nếu không cô biết giải thích thế nào về việc chẳng chuẩn bị gì mà lại có thể lấy ra được số lòng hầm này.
Nhìn mâm cơm trước mặt, cô thấy hơi đạm bạc.
Có thể ở nhà khác, đây đã là một bàn ăn thịnh soạn rồi, nhưng cô vẫn thấy chưa đủ.
Nghĩ một lúc, cô bảo chồng ra vườn làm thịt con gà, lát nữa làm món gà xào cay.
Thạch Lỗi vo gạo bỏ vào nồi, nhét thêm hai thanh củi vào bếp cho lửa cháy liu riu.
Rồi anh ra vườn, bắt một con gà trống làm thịt, đun nước sôi nhổ lông. Xong xuôi đâu đấy, anh lại chặt gà thành từng miếng nhỏ.
Thấy Thạch Lỗi chuẩn bị xong mọi thứ, cũng sắp đến giờ tan ca, cô bảo anh sang nhà ông bác mời mọi người sang ăn cơm.
Để chồng đi mời ông bà bác, còn cô bắt đầu xào thức ăn.
Lúc này thịt kho tàu đã nhừ, cô múc ra trước.
Rồi cô bắt tay vào làm món gà xào cay. Đổ dầu vào chảo, đợi dầu nóng sáu phần, cho hành gừng, tương đậu lên phi thơm. Sau đó cho gà vào đảo đều, cuối cùng cho khoai tây, hành tây, ớt vào xào đến khi chín tái là được.
Lúc Thạch Lỗi dẫn ông bà bác sang, Diệp Thư cũng vừa xào xong thức ăn.
Hôm nay vẫn chia làm hai mâm, người lớn một mâm, trẻ con một mâm.
Mọi người ngồi vào bàn, Thạch Lỗi lấy chai rượu ra rót đầy cho ông bác, bác trai và hai anh trai, cũng rót cho bà bác và bác gái một ít.