Sau đó lại dùng nước canh xương để nấu mì, hai người ăn một bữa cơm no nê mãn nguyện. Cái chính là rẻ mà lại bổ dưỡng, vị lại còn ngon nữa.
Ngay cả Thạch Lỗi ngày thường không có yêu cầu gì về thức ăn, hôm nay cũng bảo Diệp Thư sau này hãy mua thêm xương sườn về hầm.
Cho nên, lần này chị Vương lại tìm đến, cô liền dặn chị ấy để dành hết xương lại cho cô.
Lần này cô còn cố tình lấy thêm nhiều xương ống về để hầm canh cho cả nhà.
Người già và trẻ nhỏ trong nhà đều cần uống nhiều canh xương để bổ sung canxi.
Chỉ là chỗ đồ này cô không mang vào nhà mà cất thẳng vào cái chum lớn ở sân sau.
Đồ đạc mang vào nhà chỉ là đường đỏ, đồ hộp. Nếu mà để bà bác nhìn thấy chỗ xương sườn, thịt thỉnh thoảng lại được ăn này, thì không biết còn phải ghen tị đến mức nào?
Diệp Thư chơi với con trai một lúc, rồi lại giao con cho bà nội trông.
Còn mình thì đi xuống bếp sắp xếp chỗ đồ vừa mang về.
Trước tiên là lấy hai quả táo, hai quả quýt cho hai bà lão mỗi người hai quả.
Sau đó mới đi cất đồ, để đường vào tủ bát ở ngoài.
Đồ hộp thì cất vào tủ, gạo, bột mì, dầu ăn thì để vào phòng Tây, trà để lên ngăn tủ.
Dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, cô mới ngồi xuống nói chuyện phiếm với hai bà.
Đêm thứ hai sau khi trở về quê, Diệp Thư và Thạch Lỗi đến chơi nhà đội trưởng, mua cho ông ấy hai bình rượu và hai hộp bánh quy.
Từ miệng vợ đội trưởng, Diệp Thư mới biết tin Xuân Hạnh lại sinh con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-261.html.]
Vợ đội trưởng buồn bực lắm, biết cô và Xuân Hạnh quan hệ tốt, lúc này mới than thở với cô về nhà chồng Xuân Hạnh, chứ bình thường những lời này vợ đội trưởng sẽ không bao giờ nói ra.
Bởi vì những lời này chẳng những không giúp được gì cho Xuân Hạnh mà ngược lại còn khiến cho một vài kẻ lòng dạ xấu xa ngoài kia hả hê.
Nghe vợ đội trưởng nói về cuộc sống khốn khổ của Xuân Hạnh cả buổi tối. Diệp Thư cũng nhân tiện dò hỏi, đã khổ sở như vậy rồi, chi bằng ly hôn cho xong.
Kết quả là vợ đội trưởng lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, liên tục nói: "Không được, không được, ly hôn là chuyện không thể nói bừa đâu. Phụ nữ chúng ta ai mà chẳng phải trải qua những chuyện như vậy? Đợi khi nào Xuân Hạnh sinh được con trai thì sẽ ổn thôi."
Thấy bà ấy nói vậy, cô cũng không nói gì thêm nữa. Ngay cả vợ đội trưởng còn nghĩ như vậy, thì có lẽ suy nghĩ của Xuân Hạnh cũng không khác là bao.
Tuy nhiên, Diệp Thư vẫn nhờ vợ đội trưởng nhắn với Xuân Hạnh rằng khi nào về nhà ngoại ăn Tết thì ghé nhà cô chơi.
Vợ đội trưởng vui vẻ đồng ý, ngồi chơi một lát rồi Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng về nhà.
Hai ngày tiếp theo trôi qua trong bận rộn. Ngày đầu tiên bận rộn hấp bánh bao, màn thầu. Ngày thứ hai bận rộn hầm thịt, chiên thịt viên, chiên quẩy và các loại đồ chiên khác.
Bận rộn suốt hai ngày, không một phút nào rảnh rỗi. Đó là do trước khi họ về, ông bà nội đã quét dọn nhà cửa trước, nếu không thì khi hai người họ về, việc dọn dẹp nhà cửa sẽ còn gấp gáp hơn.
Mọi thứ đã sẵn sàng, ngày hôm sau cũng là ngày đầu năm mới.
Sáng mùng một Tết, Diệp Thư mặc quần áo mới, giày mới cho hai đứa nhỏ. Cô còn mua cho con gái hai chiếc cặp tóc mới. Con trai cũng mặc áo mới, bà nội mới may cho cậu bé một chiếc quần yếm bông.
Ngoại trừ hai đứa nhỏ được may quần áo mới, bốn người lớn không có quần áo mới, chỉ cần giặt sạch quần áo mặc Tết năm ngoái là được.
Diệp Thư cũng đã giải thích với ông bà nội lý do năm nay không mua quần áo mới cho họ.
Không phải là không nỡ bỏ tiền ra mua cho họ, Diệp Thư và Thạch Lỗi không nói đến chuyện làm ăn với anh Cường, chỉ riêng tiền lương của hai người cũng không ít, hoàn toàn không thiếu tiền.
Hơn nữa, bản thân ông bà nội cũng có lương hưu, trong tay cũng có kha khá tiền tiết kiệm. Chỉ là năm nay bên ngoài càng loạn hơn.
Tuy ở trong làng họ chưa rõ ràng lắm, nhưng phong trào cách mạng ở huyện thành ngày nào cũng diễn ra rất sôi nổi.