Lần này xảy ra chuyện là do người cùng tranh cử chức đội trưởng với bố chị ấy tố cáo. Bố chị ấy không được làm đội trưởng, ngược lại cả nhà còn bị liên lụy. Hiện tại cả nhà sống trong làng không dễ dàng gì.
Thật ra chuyện này cũng có ảnh hưởng đến chị Lưu, nhưng cũng không lớn như trong tưởng tượng. Dù sao chị Lưu cũng đã đi lấy chồng nhiều năm rồi, thời buổi này quan niệm con gái lấy chồng như bát nước hắt đi. Con gái đi lấy chồng rồi thì không phải người nhà mẹ đẻ nữa.
Bây giờ nhà mẹ đẻ khó khăn, chị Lưu liền mang một ít tiền và đồ đạc về cho họ, chỉ vì chuyện này mà nhà chồng chị Lưu bất mãn.
Mẹ chồng chị Lưu lại còn nói móc mỉa chị ấy là trộm nhà khó phòng.
Em chồng, em dâu cũng ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
Chồng chị Lưu tuy không nói gì, nhưng xem ra cũng đồng ý với lời của người nhà.
Chị Lưu tức giận bỏ đi, ra ngoài mới phát hiện mình chẳng biết đi đâu. Về nhà cũng không cam tâm.
Giữa trời đông tuyết rơi, đi lang thang trên đường phố, càng nghĩ càng thấy thê lương.
Cho nên lúc đến gần nhà Diệp Thư, chị ấy mới gõ cửa.
"Tiểu Diệp, em nói xem, con người sao lại nhẫn tâm như vậy? Mấy năm mất mùa đó, nhà chị cũng giúp đỡ nhà bọn họ không ít lương thực.
Ngày thường rau quả gì cũng không ít, hồi đó người nhà chị đến nhà, bọn họ cũng nhiệt tình lắm.
Giờ nhà chị gặp chuyện, bọn họ lập tức thay đổi thái độ. Thật là khiến người ta đau lòng." Giọng nói của chị ấy không giấu được sự tức giận.
Diệp Thư rót đầy cốc nước cho chị ấy, hỏi: "Vậy chị đã ăn cơm chưa?"
Diệp Thư nghe chị ấy oán trách nửa ngày, thấy chị ấy nói gần xong rồi, mới hỏi.
Chị Lưu trút hết nỗi lòng cho Diệp Thư, trong lòng cũng cảm thấy có chút ngại ngùng. Dù sao thì chị ấy và Diệp Thư tuy là đồng nghiệp trong cùng một văn phòng, nhưng cũng không thân thiết lắm.
Chỉ là những chuyện này chất chứa trong lòng đã lâu, khó khăn lắm mới có người để nói, nên không nhịn được nói hết ra, nói cả những điều không nên nói.
"Chị... ọc ọc..." Chị Lưu vừa định nói đã ăn rồi thì bụng lại réo lên.
Lúc này Diệp Thư còn gì không hiểu nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-253.html.]
Cô để chị Lưu ngồi đó, còn mình xuống giường đi chuẩn bị đồ ăn.
Buổi trưa hai vợ chồng cô ăn lẩu, lúc này chẳng còn gì cả. Chỉ có thể làm món mới cho chị Lưu.
May mà mấy hôm trước Thạch Lỗi đã dùng máy cán mì trong siêu thị cán rất nhiều mì sợi, chính là phòng khi muốn ăn mì mà còn phải nhào bột. Giờ thì dùng đến rồi.
Diệp Thư nấu cho chị Lưu một bát đầy mì sợi, lại rán thêm hai quả trứng gà cho vào. Rồi nhỏ thêm hai giọt dầu mè, hương thơm này khiến chị Lưu đang đợi trong nhà nuốt nước miếng.
Chị Lưu ngại ngùng ăn mì, trong lòng thầm nghĩ Tiểu Diệp này đúng là người tốt, lương thực quý giá như vậy mà cũng nỡ lấy ra cho mình ăn.
Người này có thể kết giao.
Diệp Thư không ngờ chỉ một bát mì, lại đổi lấy sau này ở cơ quan chị Lưu hết lòng bênh vực mình.
Chị Lưu ăn xong bát mì, tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, lý trí cũng quay về.
Nhìn Diệp Thư muốn nói lại thôi, Diệp Thư hiểu ý của chị ấy.
"Chị yên tâm, em đến cơ quan sẽ không nói gì đâu."
"Chị đương nhiên tin tưởng em, em không biết chứ, ở cơ quan chúng ta nhìn thì rất tốt. Mọi người đều rất hòa khí, cũng đều hòa thuận với nhau.
Trước đây chị cũng nghĩ như vậy. Từ khi chuyện nhà chị truyền ra cơ quan, chị mới biết thế nào là biết người biết mặt không biết lòng.
Thì ra những mối quan hệ chị cho là tốt đẹp chỉ là chị tự mình cho là vậy mà thôi.
Ngoại trừ em và Ngô Tú Hòa đối xử với chị vẫn như cũ, những người khác đều ít nhiều thay đổi.
Tuy sự thay đổi không rõ ràng, nhưng chị vẫn cảm nhận được."
Diệp Thư không đáp lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Có những lời chị Lưu nói, cô chỉ nghe vậy thôi, không để tâm.
Diệp Thư coi mình như thùng rác, để chị Lưu trút bầu tâm sự.
Nếu Diệp Thư cũng hùa theo lời chị ấy nói, thì coi như Diệp Thư bị ngốc rồi.