Đến ngày hẹn, hai người cũng đến chợ đen từ sớm, nhưng lần này anh Cường đã đợi sẵn ở đầu chợ.
Khi anh Cường biết cô tìm anh ấy thì cũng rất xúc động, anh ấy biết cô có hàng tốt trong tay. Hơn nữa, Hầu Tử (biệt danh của cậu thanh niên) cũng đã nói với anh ấy, hôm cậu ấy trở về, có người bán thịt lợn ở chợ đen, nghe mọi người miêu tả thì chắc chắn là Diệp Thư.
Anh Cường có linh cảm lần này cô tìm anh ấy nhất định là có vụ làm ăn lớn.
Cho nên anh ấy mới dậy sớm đứng ở ngoài chờ cô.
Diệp Thư thấy anh Cường đứng chờ ở ngoài cũng rất bất ngờ, vội vàng đi nhanh mấy bước đến trước mặt anh ấy.
"Anh Cường, sao lại đứng ở ngoài này?" Cô vừa đến đã chào hỏi anh Cường.
"Anh đang đợi em đấy! Đi đi! Chúng ta vào trong." Anh Cường cười nói.
Anh Cường dẫn hai người đến căn nhà nhỏ quen thuộc. Trong sân có thêm mấy gương mặt lạ. Thấy anh Cường dẫn họ đến, tất cả đều nhìn với vẻ nghi hoặc.
Anh Cường bảo một người đàn ông trong số đó vào, còn những người khác thì đi làm việc của mình.
Mấy người đi vào trong nhà, căn nhà vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Anh Cường chỉ vào mấy chiếc ghế, bảo Diệp Thư và Thạch Lỗi ngồi xuống, sau đó tự mình tìm một chiếc ghế ngồi đối diện.
Rồi mới mở lời hỏi: "Em bao giờ về? Tìm anh có việc gì?"
Diệp Thư cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng: "Lần này em tìm anh là có một vụ làm ăn lớn, không biết anh Cường có nhận không?"
"Làm ăn gì?" Anh Cường theo bản năng ngồi thẳng người dậy.
Diệp Thư nhìn người đàn ông đi vào cùng một cái.
"Em không cần phải lo lắng về anh ấy, hoàn toàn có thể tin tưởng, anh ấy là người phụ trách chợ đen hiện tại. Em cứ gọi anh ấy là anh Trần là được".
Diệp Thư và anh Trần gật đầu chào nhau.
Anh Cường lại nói tiếp: "Bây giờ anh đã vào thành phố rồi, nhưng em yên tâm, cái chợ đen này cũng thuộc phạm vi quản lý của anh".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-247.html.]
Diệp Thư gật đầu: "Đã là người quen thì em cũng nói thẳng luôn. Bên em có ít thịt lợn, không biết anh Cường có hứng thú không?"
"Em có thịt lợn?" Nghe nói đến thịt lợn, mắt anh Cường sáng lên.
Mấy hôm trước đáng lẽ ra có một lô thịt lợn, không biết tại sao lò mổ hợp tác nhiều năm nay đột nhiên không cung cấp thịt cho họ.
"Có, hơn nữa số lượng không ít." Diệp Thư trả lời khẳng định.
"Bao nhiêu anh cũng mua hết, em nói đi! Bán bao nhiêu tiền?" Anh Cường hào sảng nói.
"Em có năm nghìn cân, nếu anh đồng ý thì 1 đồng 8 một cân." Diệp Thư trầm ngâm một chút rồi lên tiếng.
"Được, giao hàng lúc nào? Giao hàng ở đâu?" Anh Cường không chút do dự đồng ý ngay.
Diệp Thư bèn nói: "5 giờ sáng mai, ở khu rừng nhỏ ngoại thành."
Hẹn xong thời gian với anh Cường, hai người cũng không ở lâu, rời khỏi chợ đen rồi trực tiếp về nhà.
4 giờ sáng hôm sau, Diệp Thư và Thạch Lỗi đạp xe đến khu rừng nhỏ ngoại thành. Tìm một chỗ bằng phẳng, rộng rãi.
Trải tấm bạt ni lông mà lần trước anh Đại Chí dùng để che thịt lợn lúc chở đến, sau đó lấy số thịt lợn đã cân sẵn ra.
Thịt lợn đều là do cô và Thạch Lỗi cân từ tối hôm qua, năm nghìn cân không thiếu một cân nào.
Đúng 5 giờ, anh Cường dẫn người đến, không chỉ có anh Cường mà còn có cả một chiếc xe tải.
Mọi người cũng không nói nhảm, trực tiếp khuân vác thịt lợn, mấy người đàn ông khỏe mạnh làm việc mất nửa tiếng đồng hồ mới chuyển hết số thịt lên xe.
Anh Cường cầm tiền tìm Diệp Thư: "Em gái, năm nghìn cân thịt, 1 đồng 8 một cân, tổng cộng là chín nghìn đồng. Em kiểm tra lại xem."
Diệp Thư nhận lấy tiền, đưa một nửa cho Thạch Lỗi, hai người kiểm tra lại, số tiền đúng.
Cô nhận lấy số tiền trong tay Thạch Lỗi, giả vờ cất vào ba lô nhưng thực chất là cất vào siêu thị.
Trước khi lái xe đi, anh Cường còn nói với cô: "Em gái, sau này có hàng tốt thì nhớ để dành cho anh. Bao nhiêu anh cũng lấy hết."
Nghĩ đến chín nghìn đồng vừa mới kiếm được, trong lòng Diệp Thư cảm thấy vô cùng nóng bỏng, khiến cho buổi sáng lạnh lẽo này cũng không còn cảm thấy lạnh nữa.