Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60 - Chương 245
Cập nhật lúc: 2025-06-10 14:18:51
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn nữa, nhìn thì thấy tiền kiếm được nhiều thật đấy, nhưng tiền bỏ ra cũng nhiều chứ.
Lãnh đạo lò mổ cũng phải lo lót chứ, kỳ thực mấy động tác nhỏ của anh ta ở trong nhà máy, lãnh đạo không thể nào không biết được, chỉ là bình thường anh ta lo lót chu đáo, lãnh đạo nhắm mắt làm ngơ thôi.
Rồi thì công nhân viên ở dưới, bình thường cũng phải cho họ chút đỉnh, lỡ như ai đó cố ý gây khó dễ cho anh ta thì cũng không chịu nổi.
Cho nên, một cân bị ép giá 2 hào, họ nhất quyết từ chối.
Nhưng từ chối thì từ chối, chuyện tiếp theo lại không biết xử lý thế nào.
Lợn đã mổ rồi, cũng may là bây giờ đang mùa đông, không sợ hỏng, nếu không còn đau lòng hơn.
Người mua thì không thể giao dịch được nữa, mà cũng không dám rêu rao bán.
Vậy nên sự việc cứ thế bế tắc, hoặc là bán cho người nọ, chấp nhận mỗi cân rẻ hơn 2 hào.
Hoặc là tự mình nghĩ cách bán chỗ thịt này đi.
Cho nên chị Vương mới tìm đến Diệp Thư, nghĩ đến lần trước Diệp Thư mua hẳn 2 con lợn, biết đâu lần này cũng mua.
Cứ nghĩ bán được ít nào hay ít đó nên mới đến tìm Diệp Thư.
Nghe chị Vương nói xong, Diệp Thư suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị Vương, nếu em mua hết, bên chị có thể đưa đến tận nhà cho em không?"
"Em... Em... Em mua hết sao? Vậy... vậy là hơn... hơn 3000 cân đấy?" Chị Vương kích động đến mức nói lắp bắp.
Diệp Thư gật đầu chắc nịch: "Nhưng mà chị Vương, em không muốn nhiều người biết chuyện này, mong chị đừng nói ra ngoài."
"Chuyện này em cứ yên tâm, chắc chắn là không đâu." Chị Vương đảm bảo.
Kỳ thực Diệp Thư chỉ là dặn dò một câu cho chắc thôi, bên chị ấy chắc chắn là không nói ra ngoài rồi, chuyện này vốn là chuyện cần phải giữ bí mật.
Nếu xảy ra chuyện, bên chị ấy cũng gặp rắc rối không kém gì Diệp Thư.
Đã mổ lợn xong rồi, Diệp Thư bèn bảo chị Vương tối nay chở đến nhà cho cô, đến lúc đó nhận thịt lợn xong thì đưa tiền luôn.
Chị Vương gật đầu đồng ý, vội vàng về nhà báo tin vui cho chồng.
Chị Vương đi rồi, Diệp Thư cũng có chút kích động, có thể mua được nhiều thịt lợn như vậy thật sự là quá tốt.
Tan sở, Diệp Thư cũng báo tin vui này cho Thạch Lỗi. Thạch Lỗi cũng rất vui, xem ra sau này không lo thiếu thịt lợn ăn rồi.
Ăn cơm xong, hai người có chút hồi hộp chờ người ta đưa thịt đến.
Hai người cũng đã chuẩn bị tiền từ trước, cứ tính một con lợn 200 cân, 19 con là 3800 cân.
Vẫn theo giá lần trước, một đồng sáu hào một cân, tổng cộng là sáu nghìn tám mươi đồng.
Hai người cứ thế đợi mãi đến tận mười giờ tối hơn mới nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.
Hai người vội vàng mở cửa lớn, thì thấy chị Vương và chồng chị ấy đang đứng ở ngoài, cùng với mấy người đàn ông lực lưỡng đẩy theo mấy chiếc xe đẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-245.html.]
Trên xe được phủ kín bạt nhựa, xe nào xe nấy chất đầy ắp.
Không kịp khách sáo, Diệp Thư vội vàng bảo mọi người dỡ xe, Thạch Lỗi cũng chạy ra giúp một tay.
Tranh thủ lúc mọi người đang dỡ hàng, chồng chị Vương liền tính tiền với Diệp Thư.
"Em gái này, 19 con lợn tổng cộng là ba nghìn sáu trăm bảy mươi cân, đợt này bọn anh mang đến thịt của mười con trước, số còn lại bọn anh về rồi chở nốt sang ngay."
"Số cân này là cân đàng hoàng, không gian dối tí nào đâu. Nếu em không tin, lát nữa bọn anh mượn cái cân to rồi cân lại cho em xem."
"Em có không tin ai thì cũng phải tin anh chứ, chúng ta quen biết bao lâu nay rồi, em còn không tin anh nữa thì tin ai?" Diệp Thư cười nói với chồng chị Vương.
"Anh Chu này, anh yên tâm, tiền em đã chuẩn bị rồi, lát nữa chúng ta cùng kiểm tra lại."
Chu Đại Chí (chồng chị Vương tên Chu Đại Chí) nghe vậy mới yên tâm dẫn mọi người đi chở nốt số thịt lợn còn lại.
Còn Diệp Thư thì kéo Thạch Lỗi vào nhà kiểm tra tiền. Ba nghìn sáu trăm bảy mươi cân thịt lợn tổng cộng là năm nghìn tám trăm bảy mươi hai đồng. Toàn bộ là tờ mười đồng, tổng cộng hơn năm trăm tờ, cứ một nghìn đồng là một tập, được hẳn năm tập dày cộp.
Đợi đến khi số thịt lợn còn lại được chở đến, Diệp Thư đưa tiền cho Chu Đại Chí, bảo anh ấy kiểm tra lại cho kỹ.
Chu Đại Chí cũng không khách sáo, chia tiền cho mấy người đi cùng, mỗi người một tập, còn mình thì cầm một tập.
Mấy người kia đều cẩn thận đếm đi đếm lại số tiền trên tay mình hai lần. Rồi cộng tổng số tiền của mọi người lại với nhau xem có khớp không.
Xong xuôi, Chu Đại Chí liền gật đầu với Diệp Thư, mọi người cất số tiền mình vừa kiểm tra xong.
Nhìn thấy mọi người không cất chung tiền vào một chỗ mà chia ra mỗi người cầm một ít, Diệp Thư thầm khen ngợi trong lòng, cách làm này thật sự rất khôn ngoan.
Làm như vậy có thể đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra, tránh tình trạng mất trắng.
Chu Đại Chí lại ra ngoài xách vào hai bao tải lớn đặt xuống đất, rồi nói với Diệp Thư: "Em gái, trong này là năm bộ lòng lợn và mỡ phần, coi như là quà bọn anh tặng em."
Đã đưa hết những gì cần đưa, tiền cũng đã kiểm tra xong xuôi, Chu Đại Chí cùng mọi người chào tạm biệt ra về.
Trước khi đi, Chu Đại Chí còn nói, sau này nếu muốn ăn thịt lợn thì cứ việc đến tìm anh ấy.
Thạch Lỗi và Diệp Thư tiễn bọn họ ra tận cổng, nhìn bọn họ đi khuất xa rồi mới đóng cửa đi vào.
Về đến sân, nhìn đống thịt lợn chất đầy sân, Diệp Thư vui mừng kéo tay Thạch Lỗi xoay vòng vòng.
Nếu không phải sợ hàng xóm nghe thấy, Diệp Thư thật sự muốn hét to mấy tiếng để giải tỏa tâm trạng kích động lúc này.
Đi quanh đống thịt lợn vài vòng, Diệp Thư lúc này mới bình tĩnh lại được phần nào.
Sau đó, cô cùng Thạch Lỗi cất số thịt lợn này vào trong siêu thị.
Số thịt lợn này đều là nửa con nửa con một, chưa được chia cắt gì cả. Diệp Thư để hết số thịt lợn này vào chỗ cũ trong khu vực bảo quản lạnh, nơi trước đây vẫn dùng để bày bán thịt lợn.
Cô để riêng số thịt lợn này với số thịt lợn cũ trong siêu thị. Cũng không vội vàng chia nhỏ ra, cứ để nguyên như vậy, khi nào cần dùng đến thì cắt sau.
Lúc này trời đã rất muộn, hai người vội vàng rửa mặt mũi chân tay rồi đi ngủ, chuẩn bị tinh thần cho ngày mai đi làm.