Bà nội đi với họ cũng mở mang tầm mắt.
Ban đầu bà nội chơi với mấy bà bạn rất vui vẻ, hòa hợp. Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu không có một ngày nọ, bà Ngụy đến nhà rủ bà nội đi xem náo nhiệt cùng họ.
Bà nội cũng không hỏi xem náo nhiệt gì mà đi theo luôn, bởi vì trước đây cũng đã từng có chuyện như vậy. Mấy hôm trước, mẹ chồng nàng dâu nhà cuối phố cãi nhau, bà Ngụy cũng đến rủ bà nội đi xem.
Nên lần này bà cũng chẳng để ý, bà Ngụy vừa gọi là đi theo luôn.
Không ngờ hôm nay náo nhiệt không phải là chuyện gia đình nhà ai đó đánh nhau hay chuyện ai đó chửi bới. Đó là một cuộc họp phê bình.
Hơn nữa, bà nội biết người đang tự chỉ trích mình này, tuy rằng đã nhiều năm không gặp, nhưng bà nội liếc mắt vẫn nhận ra ông. Ông lão với mái tóc hoa râm, lưng còng đứng trên bục, run rẩy hô vang tội ác, chính là người bạn cùng du học của họ.
Nhìn người bạn già trên bục cứ lặp đi lặp lại câu "Tôi có tội, tôi có tội." Mà đám hồng vệ binh phía sau ông thỉnh thoảng lại đánh một cái, đá một cái.
Đúng lúc đám đông xem náo nhiệt không biết là ai đã nhổ một bãi nước bọt vào người ông lão, bà nội không chịu đựng nổi nữa.
Bà chào bà Ngụy rồi đi thẳng về nhà.
Về đến nhà, bà nội phải mất mấy ngày mới hoàn hồn.
Từ đó về sau, mỗi lần bà Ngụy đến rủ đi xem náo nhiệt, bà nội đều kiếm cớ thoái thác.
Suy cho cùng, không ai có thể đứng nhìn một người bạn cũ bị chỉ trích.
Hai ông bà nhắc đến ông lão cũng không khỏi thở dài ngao ngán. Mấy năm trước ông lão đến Bắc Thành, họ còn gặp mặt, tình cảnh lúc đó vẫn còn in đậm trong tâm trí. Ai ngờ lần gặp lại sau đó lại là tình cảnh này.
Hai ông bà nghĩ đến ông lão lại nghĩ đến bản thân mình, nếu không nhờ cháu dâu sáng suốt, e rằng tình cảnh của họ cũng chẳng khá khẩm gì.
Hai ông bà thật lòng muốn giúp đỡ ông lão, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của gia đình mình, cũng không dám mạo hiểm.
Từ đó trở đi, cặp vợ chồng già ngay cả khi ra ngoài hàng ngày cũng thận trọng, sợ rằng nếu có người ở Bắc Thành mà biết thì họ sẽ phải cam chịu số phận.
Cho nên, khi Diệp Thư vừa nói đến chuyện cai sữa cho con, người hưởng ứng nhiệt tình nhất chính là bà nội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-241.html.]
Bà chỉ mong cháu cai sữa xong là đưa cháu về quê.
Sáng thứ bảy, ông nội đạp xe về quê. Lần này ông về trước không phải vì lý do gì khác, mà là để nhóm bếp, dọn dẹp nhà cửa.
Suy cho cùng đã lâu không có ai ở, tuy rằng cả nhà thi thoảng cũng về mấy chuyến, ông nội cũng thường xuyên về dọn dẹp.
Nhưng so với việc có người ở thường xuyên vẫn là khác nhau, ông nội vừa về đến nhà đã nhóm bếp cả hai gian.
Đổ nước vào ấm đặt lên bếp, sau đó mang hết chăn màn trong nhà ra phơi nắng. Chiếu cói trải trên giường cũng được mang ra phơi.
Ông dùng nước nóng lau chùi bàn ghế trong nhà. Bát đũa cũng được rửa lại.
Dọn dẹp nhà cửa xong, ông lại quét hết cỏ dại và lá cây gió thổi vào sân, chất thành đống đốt. Tro sau khi đốt được đem bón cho vườn rau.
Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, nhìn ngôi nhà sạch sẽ, gọn gàng, ông hài lòng gật đầu.
Lúc nãy mải dọn dẹp nên không thấy đói, giờ dọn dẹp xong mới cảm thấy bụng đói meo.
Nhìn đồng hồ đã hơn một giờ chiều, thời gian trôi nhanh thật.
Ông cũng chẳng buồn nấu cơm, rau cải với khoai lang trồng trong vườn thu hoạch xong, giờ đều để dưới hầm cả rồi.
Trưa nay cứ hấp mấy củ khoai cho xong bữa, hấp nhiều một thể, tối khỏi nấu nữa.
Nói là làm, ông lấy cái rổ xuống hầm chọn được nửa rổ khoai mang lên.
Rửa sạch sẽ rồi cho vào nồi hấp, bắc lên bếp lửa.
Tranh thủ lúc hấp khoai, ông rửa mặt mũi tay chân.
Thấy chăn chiếu phơi ngoài sân cũng đã khô ráo, bèn đem vào nhà.
Trải chiếu cói lên giường trước, sau đó đến tấm nệm dày dặn trải vừa khít giường.
Trên nệm trải thêm cái ga giường sạch sẽ lấy từ trong tủ ra. Rồi lấy chăn màn xếp gọn gàng ở cuối giường.