Vừa rồi đã có người muốn hỏi, nhưng sợ đây là bí quyết của Diệp Thư nên không dám mở lời.
Bây giờ có người hỏi rồi, đương nhiên phải nghe cho kỹ.
Diệp Thư cũng không giấu giếm, từ khâu sơ chế lòng lợn, đến lúc hầm dùng gia vị gì, đều không giấu giếm mà nói hết cho mọi người nghe.
Hết tháng ở cữ, làm xong tiệc đầy tháng, Diệp Thư cũng phải đi làm. Bây giờ không có khái niệm nghỉ sinh. Đều là hết tháng ở cữ là đi làm ngay.
Việc Diệp Thư đi làm thì không có vấn đề gì, chỉ là đứa nhỏ mới một tháng tuổi khiến mấy người lớn trong nhà đau đầu.
Nếu để hai ông bà nội về quê thì không có ai trông con. Mà để ông bà ở lại trông cháu thì tình hình bên ngoài ngày càng loạn. Diệp Thư cũng hơi lo lắng.
Hai ông bà già đề nghị đưa cả hai đứa nhỏ về quê, nhưng đứa nhỏ thứ hai còn quá bé, Diệp Thư không nỡ.
Cuối cùng cả nhà bàn bạc, hai ông bà nội tạm thời ở lại thành phố giúp trông cháu. Diệp Thư tranh thủ giờ nghỉ trưa về cho con bú.
Đợi đến khi đứa nhỏ được sáu, bảy tháng tuổi là có thể ăn dặm được rồi, lúc đó cai sữa cho con. Hai ông bà sẽ đưa các cháu về quê.
Sắp xếp thêm vài ngày, Diệp Thư lại bắt đầu cuộc sống công sở.
Một vài tháng trôi qua trong nháy mắt, cặp vợ chồng già đang phụ giúp việc chăm sóc trẻ em trong huyện thành. Hai ngày một tuần, ông nội sẽ về nhà một mình chăm sóc sân vườn. Chiếc giường ở nhà thỉnh thoảng cũng cần được đốt nóng.
Thỉnh thoảng vào ngày chủ nhật, Thạch Lỗi và Diệp Thư cũng đưa cả nhà về quê chơi một ngày.
Mùa hè, Diệp Thư dẫn Thạch Lỗi lên núi hái được rất nhiều nấm, ăn không hết thì đem phơi khô. Rồi lại mua thêm một ít từ những người dân trong làng.
Đến mùa thu, Diệp Thư và Thạch Lỗi còn cùng nhau vào tận rừng sâu, hái được rất nhiều quả óc chó, hạt dẻ, quả thông.
Không ai dám đi sâu vào núi, Diệp Thư dám dẫn Thạch Lỗi vào là vì cô có không gian siêu thị, có thể trốn vào nếu gặp nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-239.html.]
Cũng may là bây giờ có Thạch Lỗi đi cùng, chứ nếu chỉ có một mình Diệp Thư, cho dù biết rõ có siêu thị bên cạnh, về cơ bản là không có nguy hiểm gì, thì cô cũng không dám vào rừng sâu.
Nhưng cũng chính bởi vì không có ai lui tới nên sản vật trong rừng sâu đặc biệt phong phú.
Quả óc chó, hạt dẻ đều nhặt được đầy mấy bao tải. Quả thông thì càng nhiều hơn.
Trong núi còn có cả cây táo, cây lê, cây táo mèo. Diệp Thư đều hái một ít.
Thạch Lỗi còn chặt rất nhiều cây khô, cây khô trong rừng sâu nhiều vô số kể. Chưa đi được bao xa, Thạch Lỗi đã chặt đủ củi để đốt cho cả nhà dùng trong hai năm.
Diệp Thư lấy chiếc cưa điện nhỏ trong siêu thị ra, bảo Thạch Lỗi cưa thành những đoạn nhỏ vừa phải để đốt lửa.
Cái cưa điện là do lần trước Thạch Lỗi cùng cô dọn dẹp siêu thị thì phát hiện ra, để chung với bộ dụng cụ sửa chữa.
Lúc Diệp Thư dọn dẹp căn bản là không để ý, vẫn là do Thạch Lỗi phát hiện ra, cô mới biết trong siêu thị còn có thứ này.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà, lúc dọn dẹp Diệp Thư chỉ để ý đến đồ ăn thức uống.
Lúc Thạch Lỗi dọn dẹp thì đặc biệt chú ý đến đồ điện, dụng cụ ngũ kim.
Cái cưa điện này Thạch Lỗi đã lén lút thử ở nhà rồi, dùng rất thuận tay.
Chưa đến một tiếng đồng hồ đã cưa mấy chục cây gỗ khô thành từng khúc nhỏ.
Tuy nhiên muốn biến thành củi để đốt thì chỉ cưa thành từng đoạn nhỏ thôi vẫn chưa đủ, còn phải dùng rìu bổ thành từng thanh gỗ nhỏ nữa mới được.
Thế nhưng muốn biến thành thanh gỗ thì không thể dùng cưa điện được, phải dùng rìu mới được.
Cưa điện cưa ra quá bằng phẳng, rìu bổ sẽ tách ra theo thớ gỗ. Sự khác biệt giữa hai cái rất dễ dàng có thể khiến người ta nhìn ra. Hơn nữa, ở nhà mỗi ngày đều đốt lửa, hàng xóm láng giềng đều không nghe thấy tiếng bổ củi cũng không được.
Cho nên bây giờ chỉ cần biến thành từng khúc nhỏ phù hợp là được rồi. Còn việc bổ củi thì đợi về nhà từ từ bổ là được.