Chờ đến khi trong nhà ấm áp, mọi thứ cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Diệp Thư mới cởi áo khoác cho con gái, cởi giày cho con, lấy đồ chơi đặt lên giường đất, bảo con lên giường chơi.
Nước sôi, Thạch Lỗi pha thêm mấy bát nước đường đỏ, mỗi người một bát uống xong, lúc này mới thật sự ấm người.
Mọi người trò chuyện một lúc, thấy đã gần trưa, Diệp Thư ra hiệu bằng mắt cho Thạch Lỗi, để ông bà nội tiếp tục chơi với anh hai Diệp. Hai người họ đi chợ nấu cơm.
Ra đến bên ngoài, Thạch Lỗi hỏi Diệp Thư muốn ăn gì? Diệp Thư nghĩ ngợi một chút, vẫn là ăn cơm độn. Làm thêm hai món mặn.
Ông bà nội và anh hai Diệp đều khó khăn lắm mới đến được đây, vẫn nên ăn ngon một chút, không thể qua loa được.
Bàn bạc xong, hai người vào nói với ông bà nội một tiếng rồi ra ngoài mua thức ăn.
Nếu chỉ có hai người họ, thì hoàn toàn không cần phải ra ngoài, muốn ăn gì cứ việc lấy ở siêu thị là được.
Bây giờ trong nhà có khách, đành phải ra ngoài làm cho có lệ.
Kỳ thực Thạch Lỗi không muốn Diệp Thư đi cùng, ngoài trời băng tuyết trơn trượt, sợ Diệp Thư đi đường không an toàn.
Nhưng không để Diệp Thư đi cùng cũng thật sự không còn cách nào khác. Bây giờ mà đến cửa hàng thực phẩm chắc cũng chẳng còn gì tốt nữa rồi.
Nếu Diệp Thư không đi cùng, e là Thạch Lỗi đi rồi sẽ phải tay không trở về.
Trên đường không có nhiều người đi bộ, tất cả đều vội vàng.
Chỉ là Diệp Thư và Thạch Lỗi không dám đi nhanh. Thạch Lỗi dìu tay vợ đi thong thả.
Diệp Thư nghĩ đã ra ngoài rồi thì ghé qua cửa hàng thực phẩm xem sao. Biết đâu còn sót lại món gì ngon?
Từ nhà đến cửa hàng thực phẩm đi bộ chỉ mười mấy phút. Hôm nay đi chậm, đi hơn hai mươi phút mới đến.
Giờ này trong cửa hàng đã vắng tanh, chị Vương ngồi cạnh lò sưởi, đang lim dim ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-233.html.]
Nghe thấy tiếng Diệp Thư họ bước vào, chị ngẩng đầu lên với vẻ mặt cau có, nhưng vừa nhìn thấy là Diệp Thư, lập tức trở nên niềm nở.
"Là Tiểu Diệp đấy à! Hai đứa về rồi à? Sao giờ này mới đến, giờ chẳng còn gì đâu."
"Sáng nay bọn em mới về, nên muốn đến xem sao, không có gì thì thôi, em chủ yếu muốn đến thăm chị." Diệp Thư đáp.
Nghe Diệp Thư nói vậy, tuy biết rõ không phải lời thật lòng, nhưng chị Vương vẫn rất vui.
Hai người từ biệt chị Vương ở cửa hàng thực phẩm, Diệp Thư lại dẫn Thạch Lỗi đến cửa hàng bách hóa tìm Ngô Tú Hòa.
Nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa đều luân phiên nghỉ, không biết hôm nay Ngô Tú Hòa có đi làm không.
Nhưng hiển nhiên hôm nay vận may của họ không được tốt, Ngô Tú Hòa không đi làm. Hôm nay là hai nhân viên bán hàng khác trực.
Diệp Thư đi dạo một vòng trong cửa hàng, cũng không mua gì, liền cùng Thạch Lỗi ra ngoài.
Trên đường về nhà, tìm một góc khuất không có người, lấy từ trong siêu thị ra một miếng thịt ba chỉ, hai cây cải thảo, mấy củ khoai tây. Lại dùng chai rót ra một chai rượu. Xong xuôi mới xách đồ về nhà.
Về đến nhà, Thạch Lỗi bảo Diệp Thư nghỉ ngơi, còn mình thì đi vo gạo nếp và gạo tẻ. Nghĩ ngợi một lúc, Thạch Lỗi lại cho thêm một ít gạo trắng vào, như vậy ăn sẽ ngon hơn.
Thấy hai người mua đồ ăn về, bà nội cũng ra giúp đỡ.
Diệp Thư cũng không thật sự nghỉ ngơi, ngồi một lúc liền đứng dậy làm thịt kho tàu. Món này bà nội làm không ngon bằng Diệp Thư, cho nên Diệp Thư tự mình làm.
Ngoại trừ thịt kho tàu còn làm thêm món dưa chua hầm miến, cơm rang đậu phộng, xào một đĩa giá đỗ, một đĩa khoai tây sợi chua cay, Diệp Thư lại thái thêm một cái tai lợn luộc. Ngoại trừ món thịt kho tàu, những món còn lại đều do bà cụ làm.
Diệp Thư dọn hết thức ăn lên bàn, mời ông nội với anh hai Diệp vào mâm. Thạch Lỗi lấy chai rượu ra rót cho anh hai Diệp.
Anh hai nhìn mâm cơm đầy một bàn, không nhịn được nuốt nước miếng.
Ông nội bảo anh ấy đừng khách sáo. Trong nhà Thạch Lỗi với ông đều không uống rượu, anh ấy cứ tự nhiên uống thoải mái, đừng có chờ ai.