Con gái Diệp Thư mũm mĩm, sắc mặt hồng hào, mái tóc đen nhánh được buộc hai b.í.m tóc nhỏ, vì vừa ngủ dậy nên tóc hơi rối.
Không giống như con gái của cô ấy, gầy tong teo, da mặt cũng đen, tóc tai thì khô xơ như rơm.
Con gái Diệp Thư mặc áo bông mới, hơn nữa rất dày, nhìn là biết rất ấm áp.
Lại nhìn con gái của mình, quần áo trên người đều là đồ thừa của cháu gái bên ngoại cho, chỗ nào cũng vá chằng vá đụp, lớp bông bên trong đã cứng lại, hơn nữa chỉ có một lớp mỏng, đã sớm không còn ấm áp nữa rồi.
Lúc này con gái Diệp Thư đang thản nhiên lấy tay đảo đảo kẹo bánh trong đĩa, miệng nhỏ liên tục nói.
Hai đứa con gái của cô ấy ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào kẹo trong đĩa, ánh mắt thèm muốn đó khiến Xuân Hạnh đau lòng.
Diệp Thư cũng nhìn thấy ánh mắt của hai đứa trẻ, bèn nói với con gái: "Tĩnh Nghi, con lấy cho các chị ít kẹo được không? Lấy cả bánh quy cho các chị nữa."
Con bé từ nhỏ đã không thiếu ăn thiếu uống, vì vậy không hề giữ của.
Con bé bốc cho mỗi chị một nắm kẹo, lại lấy bánh quy trong đĩa cho họ.
Tay con bé nhỏ, một nắm kẹo cũng chỉ được hai ba cái.
Xuân Hạnh muốn từ chối, Diệp Thư bảo cô ấy đừng bận tâm, lại lấy một miếng bánh quy cho đứa bé trong lòng Xuân Hạnh.
Nhìn đứa bé trong lòng Xuân Hạnh ăn ngấu nghiến, Diệp Thư biết chắc là nó đang đói. Vừa rồi mải nói chuyện, cũng không để ý đến bọn trẻ.
Nhìn con của Xuân Hạnh, trong lòng Diệp Thư cũng không vui, dù sao Xuân Hạnh cũng là người bạn đầu tiên mà cô cảm thấy khá hợp tính từ khi đến thời đại này. Nhìn cô ấy sống như vậy, trong lòng Diệp Thư sao có thể dễ chịu cho được.
Diệp Thư liền gọi Thạch Lỗi lại, bảo anh đi luộc mấy quả trứng gà, tiện thể hấp thêm bát trứng gà.
"Không cần đâu, Diệp Thư, đừng phiền phức như vậy." Xuân Hạnh bối rối từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-231.html.]
"Không phải cho cậu ăn, là cho con nít ăn."
Thạch Lỗi ở nhà ngoài nghe thấy lời Diệp Thư nói, liền đáp một tiếng.
Bếp lò trong nhà luôn được đốt, chỉ cần đặt nồi lên, đổ nước vào là có thể luộc trứng gà. Bên trên nồi luộc trứng gà thì hấp trứng. Một lần là xong cả hai.
Đợi đến khi lũ trẻ được ăn trứng, Xuân Hạnh không kìm nén được nữa, nước mắt trực tiếp rơi ra khỏi khóe mi.
"Nói thật với cậu, bọn nhỏ đã lâu rồi không được ăn trứng gà. Ở nhà, trứng gà ngoài việc đem bán thì chỉ có con trai nhà cậu hai thi thoảng mới được ăn một quả. Ba đứa con gái nhà tôi thì đừng hòng nghĩ đến.
Về nhà mẹ đẻ cũng vậy, tối qua mẹ tôi định luộc cho bọn nhỏ mấy quả trứng, nhưng mà mấy chị dâu lại nhìn chằm chằm, tôi cũng không muốn mẹ vì tôi mà cãi nhau với các chị dâu nên không cho mẹ luộc."
Nghe vậy, Diệp Thư cũng cảm thấy bất lực.
Mùng bốn Xuân Hạnh đã về rồi. Tin tức này là do chị dâu của Xuân Hạnh đến báo.
Lúc Xuân Hạnh đi, Diệp Thư đưa cho cô ấy hai gói bánh quy, một gói kẹo bảo cô ấy để dành cho con cái ăn khi đói. Cô còn dặn Xuân Hạnh khi nào rảnh rỗi thì ghé chơi.
Diệp Thư chỉ có thể giúp Xuân Hạnh đến đây, còn cuộc sống của cô ấy ở nhà chồng, đến cả nhà mẹ đẻ cũng không làm gì được, đều cho là chuyện đương nhiên, Diệp Thư thì có thể làm gì đây?
Thời gian trôi qua rất nhanh, mùng 5 Tết đã đến, Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng phải quay về chuẩn bị đi làm.
Hai vợ chồng cũng chẳng có gì cần mang về, dù sao chủ nhật họ vẫn quay lại mà. Quần áo đều để lại đây, còn đồ ăn thức uống thì họ càng không thiếu.
Chỉ là không nỡ xa con gái nhỏ, con bé biết bố mẹ sắp đi nên cứ nũng nịu làm nũng, không muốn để bố mẹ đi.
Diệp Thư bất đắc dĩ, chỉ có thể bàn với ông bà xem có nên để họ đi cùng luôn không.
Dù sao lần này về cũng thuê xe bò của đội sản xuất, đưa họ về đến nhà thì xe bò vẫn phải quay lại.
Để ông bà đưa con gái đi cùng, ở đó chơi mấy hôm cũng được, mà không muốn ở nữa thì đi xe về là được.