Thế là em dâu gặng hỏi, rồi lại tự mình suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
Những ngày sau đó, em dâu bắt đầu để ý.
Em dâu khi ấy cũng không làm ầm ĩ lên, chỉ lẩm bẩm với chồng, bảo chồng khi gặp việc gì cần giúp đỡ nhà Diệp Thư thì phải chủ động.
Anh hai nghe lời vợ, trong lòng cũng toan tính, sáng nay ông nội Diệp sai đi đón Diệp Thư về, anh ta liền xung phong nhận việc.
Nhưng ông nội Diệp không cho anh hai đi, vẫn là để anh cả đi.
Lúc ấy vợ chồng anh hai trong lòng đã không vui, giờ lại thấy chị cả Ngọc Bình cầm phích nước, em dâu Vương Anh Tử liền không nhịn được nữa.
Nên mới xảy ra cãi vã.
Diệp Thư đang ăn sủi cảo, đâu biết được chỉ vì một chút quà cáp của nhà mình, sợ mang ơn mà đã gây ra mâu thuẫn gia đình nhà ông bác Diệp.
Lúc này Diệp Thư đang ăn sủi cảo ngon lành, ăn hết một bát sủi cảo, lại húp thêm bát nước canh. Đúng là nguyên canh hóa nguyên thực, uống xong, dựa người vào tường, ợ một cái thật sảng khoái.
"Mẹ ơi, bao giờ em bé ra chơi với con ạ?" Cô nhóc nép bên mẹ hỏi.
Diệp Thư bế con gái ngồi lên đùi mình, ôm con bé đáp: "Sáu tháng nữa con sẽ nhìn thấy em, lúc đó Tĩnh Nghi là chị rồi. Sau này mẹ giao em cho con quản đấy."
Diệp Thư sợ con gái có tâm lý phản kháng, nên nói sẽ giao em bé (chưa ra đời) cho chị quản.
"Mẹ yên tâm! Con nhất định sẽ quản em trai thật tốt." Nghe mẹ nói vậy, cô nhóc liền ưỡn thẳng lưng.
"Chưa chắc đã là em trai đâu, cũng có thể là em gái mà." Diệp Thư từ từ giải thích cho con gái.
"Con muốn em trai, không muốn em gái."
"Sao thế?"
"Tiểu Hoa có em trai, em trai rất nghe lời cậu ấy, mẹ ơi, con cũng muốn em trai, mẹ sinh cho con em trai đi mà. Mẹ ơi~" Cô nhóc nũng nịu.
"Tiểu Hoa nào cơ?"
"Tiểu Hoa là Tiểu Hoa đấy ạ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-220.html.]
"Mẹ ơi, mẹ ngốc thế, đến Tiểu Hoa mà cũng không biết."
……
Cuối cùng vẫn là ông nội giải thích, Tiểu Hoa là con gái nhà anh Quốc ở đầu làng phía đông, nhà cô bé cũng họ Diệp, bố cô bé tên là Diệp Kiến Quốc.
Vì ngày nào cô nhóc cũng đi chơi với Tiểu Văn nhà anh cả nên có quen biết thêm vài người bạn. Tiểu Hoa là một trong số đó.
Tiểu Hoa năm nay sáu hay bảy tuổi gì đó, nhà có em trai kém hai tuổi. Vì bố mẹ, ông bà đều phải đi làm, nên ngày thường đều là cô bé chăm sóc em.
Diệp Thư lúc này mới biết Tiểu Hoa là ai. Cô cũng lờ mờ nhớ ra anh Kiến Quốc. Hình như anh ấy hơn cô vài tuổi.
Cả nhà trò chuyện vài câu, Diệp Thư và Thạch Lỗi trở về phòng nghỉ ngơi.
Cũng vì hai người vừa mới về, cô nhóc vẫn chưa được gần gũi mẹ nên cũng theo vào phòng ngủ.
Về đến phòng ngủ, cô nhóc nằm giữa bố mẹ, vui vẻ huơ huơ chân, chốc chốc lại líu lo.
Thạch Lỗi sợ cô bé đá vào bụng Diệp Thư nên dùng tay chặn chân cô bé lại, câu được câu không trò chuyện với cô bé.
Diệp Thư không bận tâm đến hai bố con, bản thân bận rộn cả buổi sáng, đã rất mệt rồi, giờ phút này chỉ muốn nhắm mắt ngủ.
Nhìn thấy Diệp Thư ngủ say, Thạch Lỗi "suỵt" một tiếng với con gái, ra hiệu cho cô bé đừng nói nữa, mẹ đã ngủ rồi.
Cô nhóc cũng bụm miệng "suỵt" theo bố. Đôi mắt to tròn đảo đi đảo lại, hai bàn tay nhỏ che kín miệng, không phát ra một tiếng động nào.
Không lâu sau, hai bố con cũng ngủ thiếp đi.
Lúc Diệp Thư tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng hai bố con, bên ngoài loáng thoáng vọng lại tiếng trò chuyện.
Nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, giấc này ngủ gần ba tiếng đồng hồ.
Nằm thêm một lúc trên giường đất, nghe mùi khoai lang nướng thơm lừng bay vào từ ngoài cửa, Diệp Thư mới chịu dậy.
Mặc áo khoác ra ngoài, cô liền thấy Thạch Lỗi đang dẫn con gái ngồi trước bếp lò, trên nắp lò đặt hai củ khoai lang. Thạch Lỗi ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại trở khoai một chút.
Có lẽ sắp chín nên mùi khoai lang càng thêm nồng đậm.
Diệp Thư nuốt nước miếng, lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi xuống bên cạnh.