Đừng bao giờ thử thách lòng người, bởi lòng người rất khó đoán.
Hai ông bà dọn dẹp đồ đạc xong cũng lên giường lò, cả nhà ngồi nói chuyện phiếm.
Thạch Lỗi cũng kể chuyện bức thư cho ông bà nghe.
Ông bà nghe xong cũng một trận sợ hãi, may mà cả nhà đi sớm. Nếu không thì nhà mình cũng không thoát khỏi kiếp nạn. Xét cho cùng, tình hình nhà mình còn nghiêm trọng hơn nhà họ nhiều.
Trong lòng càng thêm cảm kích cháu dâu. Cảm thấy việc đúng đắn nhất mà cháu trai làm được chính là cưới được một người vợ tốt.
Nghĩ vậy, trong ánh mắt của bà nội cũng thật sự thể hiện rõ sự biết ơn với Diệp Thư.
Ông nội thầm nghĩ may mà mình đã nghe lời cháu dâu, không do dự gì mà quyết định về quê lánh nạn. Giờ xem ra quyết định này của mình là đúng đắn.
Ông nội vừa mừng thầm cho nhà mình, vừa nhớ đến những người bạn già quen biết bao nhiêu năm qua. Trong lòng cũng lo lắng thay cho họ.
Những người này tuổi tác đều đã cao, bây giờ lại trải qua những biến cố này. Cũng không biết mấy người có còn ngày gặp lại hay không.
Ông nội do dự một lát, vẫn hỏi cháu dâu thay cho những người bạn già.
"Tiểu Diệp, trường hợp của ông Vương và những người khác như vậy thì còn cách nào không? Ông có thể đảm bảo, họ đều không phải người xấu. Đều là người một lòng mong đất nước tốt đẹp." Nói xong, ông nhìn chằm chằm vào Diệp Thư.
Ông nội tin tưởng Diệp Thư, suy cho cùng người trẻ tuổi đầu óc linh hoạt. Nhìn cách cô sắp xếp cho gia đình đâu ra đấy là biết trong lòng cô là người có chủ kiến.
Hơn nữa sự nhạy bén về chính trị của cô cũng khiến ông nội phải nể phục. (Ông không biết Diệp Thư có thể chuẩn bị trước là hoàn toàn nhờ phúc của kiếp trước)
Lúc đầu khi cô nói với ông, bản thân ông nửa tin nửa ngờ. Đến lúc ông cố ý tìm hiểu về chuyện này, mới tin được bảy tám phần.
Một người trẻ tuổi có thể phát hiện ra vấn đề từ những manh mối, và quyết đoán quay về quê, phải nói là ở điểm này bản thân ông cũng rất khâm phục.
Ông nội nói xong, hai ông bà và cả Thạch Lỗi đều chăm chú nhìn Diệp Thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-206.html.]
Trong lòng Diệp Thư cũng không dễ chịu, dù sao những người đó cô cũng quen biết cả. Đặc biệt là Vạn Gia Đống, tuy rằng cuối cùng vì nguyên nhân vợ anh ta, hai nhà đã xa cách.
Nhưng lúc đầu anh ta cũng đã giúp đỡ cô không ít, căn nhà là do anh ta giới thiệu giúp, thậm chí quen biết Thạch Lỗi cũng là nhờ phúc của anh ta.
Bây giờ anh ta gặp nạn, có thể giúp thì giúp một tay vậy!
Nghĩ thông suốt, Diệp Thư liền mở miệng nói: "Bây giờ chỉ còn một cách."
"Cách gì?" Thạch Lỗi sốt ruột hỏi.
"Là họ chủ động xin ra chi viện biên cương, càng xa, càng hẻo lánh càng tốt. Hơn nữa phải nhanh, càng nhanh càng tốt." Diệp Thư trầm ngâm nói.
Nghe Diệp Thư nói xong, mọi người đều im lặng. Trong lòng đều đang suy nghĩ về tính khả thi của việc này.
Ông nội im lặng hồi lâu, cuối cùng mới hỏi Diệp Thư: "Chỉ còn cách này thôi sao? Như nhà chúng ta thì không được sao?"
Diệp Thư lắc đầu: "Cháu chỉ nghĩ ra được cách này, có được hay không cháu cũng không biết.
Nhưng mà nếu như chúng ta, e là không dễ dàng. Nhà chúng ta rời đi sớm, làm việc này vào lúc người khác không chú ý.
Nếu là bây giờ, cũng không dễ dàng.
Họ đã bị người ta để ý, trừ khi là bạn bè vào sinh ra tử, nếu không sẽ không ai dám mạo hiểm giúp đỡ họ."
Ông nội nghe xong, cũng thấy có lý. Lúc trước nhà mình có thể dễ dàng nhờ người làm việc như vậy, là bởi vì ai cũng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế.
Hơn nữa chỉ là việc xin giấy tờ thôi, cũng sẽ không gây ảnh hưởng xấu đến người ta, nên mới có thể dễ dàng làm xong như vậy.
Nếu là bây giờ, e là sẽ không có ai dám mạo hiểm giúp đỡ nhà mình.
Nghĩ đến đây, ông nội càng thêm cảm kích Diệp Thư. Đúng là tổ tiên phù hộ! Nhà mình mới có thể thoát nạn.
Ông nội thở dài một hơi nói: "Vậy ông viết một lá thư, nói chuyện này với bọn họ, còn họ có nghe hay không, thì phải xem bản thân họ."