Mấy người kia đều quen biết Cao Chấn Hưng, lần trước anh về cũng đã chào hỏi mọi người, có người còn từng cùng anh đi đốn củi nữa.
Nên cũng coi như là quen thuộc, thế nên mấy người liền bắt chuyện với Cao Chấn Hưng.
"Chấn Hưng, định về hẳn rồi à?" Có người nhìn số than với đồ đạc trên xe bò liền hỏi.
Chuyện ông bà nội Cao Chấn Hưng muốn về quê dưỡng bệnh đã truyền khắp cả làng rồi.
"Vâng ạ, ông bà cháu về rồi, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều." Chấn Hưng ngồi trên xe chào hỏi họ vài câu.
"Không vấn đề gì, có chuyện gì chúng tôi sẽ giúp một tay." Lại có người tiếp lời.
Ngồi trên xe bò, Chấn Hưng từ xa cảm ơn họ.
Cho đến khi đi xa, vẫn còn nghe được tiếng mấy người kia bàn tán.
"Quả nhiên là người thành phố lớn, mùa đông còn mua than về đốt."
"Tôi nghe nói than đốt thích lắm, cho vào một cục là cháy được nửa ngày, không như đốt củi, lúc nào cũng phải trông chừng."
……
Không để ý đến tiếng bàn tán phía sau, hai người đánh xe bò về đến cửa nhà.
Anh hai Diệp đi xe đạp đã đến trước, cũng đã mang đồ đạc vào nhà.
Rau cải ở nhà, nhờ bác gái Diệp và hai chị dâu giúp, cũng đã muối xong.
Biết nhà Diệp Thư định mua ít bắp cải với hành ở trong làng, mọi người đã mang từ nhà sang một ít.
Thậm chí còn nói, nhà vẫn còn nhiều, hết thì cứ sang lấy, không cần phải mua.
Diệp Thư cũng không từ chối, hai nhà thường xuyên qua lại nên không cần phải khách sáo quá. Nói nhiều quá lại mất tự nhiên.
Xe đạp của anh hai Diệp vừa đến cửa, còn chưa kịp gọi thì mấy người trong nhà đã nghe thấy động tĩnh, ra ngoài.
Mọi người cùng nhau khuân đồ vào nhà, rồi đứng ở cửa đợi xe bò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-202.html.]
Đợi xe bò dừng ở cửa, khỏi cần ai nói, mọi người liền bắt đầu chuyển đồ xuống.
Mấy người phụ nữ mang đồ vào nhà, mấy người đàn ông bắt đầu chuyển than ra sau vườn.
Hai bao tro than được để ngay ở sân trước, lát nữa sẽ vo thành cục than.
Than cục được chuyển hết vào nhà kho chứa củi ở sân sau, trong kho không còn chỗ nữa, lần trước hai người về đã chất đầy một kho củi rồi.
Chỉ có thể để tạm ra ngoài, lát nữa lấy đồ che lại, cứ để vậy đã.
Người đông sức dài, một lát sau đã chuyển than vào sân sau và che đậy cẩn thận. Ngay cả than cục cũng đã vo xong.
Anh cả Diệp lúc nãy thấy mọi người vo than đã trả xe bò rồi.
Giờ anh ấy lại quay lại phụ mọi người vo than, thực ra là muốn nhân tiện học đi xe đạp.
Thạch Lỗi biết tỏng chuyện gì xảy ra, cũng không vạch trần anh ấy, ngược lại còn để hai anh em Diệp đẩy xe đạp ra ngoài tập đi.
An bài cho ông bà xong, Diệp Thư và Thạch Lỗi mới đạp xe về nhà trên huyện.
Về đến nhà thì trời đã tối om, mùa đông trời tối nhanh, mới 6 giờ tối mà trên đường đã chẳng còn mấy ai.
Hai người về đến nhà, chỉ nhóm bếp lò lên. Cũng không nấu nướng gì, vào thẳng không gian siêu thị.
Bây giờ trong nhà chỉ có hai người, cuối cùng cũng có thể tự do thoải mái vào siêu thị rồi.
Hôm nay hai người đều mệt, nên chỉ lấy đại một túi sủi cảo đông lạnh ra luộc lên ăn.
Ăn cơm xong, Thạch Lỗi định dọn dẹp siêu thị một chút, rau trong siêu thị hai năm nay đều ăn hết rồi. Trứng gà cũng sớm hết sạch. Đồ ăn sẵn ở tầng bốn cũng hết nốt. Đồ ở tầng hai tầng ba tuy còn nhiều, nhưng dùng được cũng chẳng còn là bao.
Giờ trên sàn tầng một là một đống đồ lộn xộn, gồm đồ mẹ Thạch Lỗi để lại. Của hồi môn của bố mẹ hai bên cho. Còn có cả đồ đạc trong nhà nữa.
Nhưng Diệp Thư không cho anh dọn ngay, việc này cũng không gấp, sau này làm cũng được. Hôm nay cứ nghỉ ngơi trước đã.
Thạch Lỗi thực sự cũng hơi mệt, nghe lời vợ, hai vợ chồng ra khỏi siêu thị, lại thêm than vào bếp lò, ôm vợ ngủ thiếp đi.
Cuộc sống cứ thế trôi qua êm đềm, nhưng tình hình bên ngoài thì ngày càng căng thẳng.
Vợ chồng Diệp Thư cũng ngày càng thận trọng, ngoài việc đều đặn về quê thăm con và ông bà vào mỗi chủ nhật, thi thoảng họ cũng ghé qua cửa hàng thực phẩm mua ít đồ cho giống mọi người.