Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kẻ Đứng Ngoài Bản Án - Chương 7 - Người Còn Lại Trong Tôi

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-05 02:28:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi tỉnh dậy với bàn tay dính máu. Không nhiều – chỉ vài giọt, thấm vào mép áo sơ mi. Tôi không thấy vết thương nào trên người. Căn phòng vẫn im lặng như mọi khi, ánh sáng đầu ngày rọi nghiêng qua rèm cửa. Nhưng có gì đó không đúng.

 

Tôi không nhớ mình đã đi đâu. Đêm qua… tôi đọc sách? Hay tôi đã ra ngoài? Không ai có thể xác nhận. Tôi sống một mình. Luôn luôn. Trừ khi... hắn thức dậy trước tôi.

 

Trong giấc mơ, tôi thấy mình đứng giữa công viên, tay cầm một vật gì đó rất sắc. Đối diện tôi là một cô gái. Cô ta khóc. Tôi không nghe tiếng khóc, chỉ thấy môi cô ta mấp máy. Tôi không hiểu. Rồi tôi thấy cổ cô ta đổ xuống, như bị ai đó cắt đứt dây nối giữa đầu và thân. Nhưng tôi không thấy tay mình chuyển động.

 

Tôi không chắc... tôi là người cầm dao.

 

Tin tức sáng nay đăng: một cô gái bị sát hại tại công viên, vào lúc 2h sáng. Không nhân chứng. Không camera. Cổ bị cắt sâu, vết d.a.o sạch, không có dấu hiệu giằng co. Tử thi được tìm thấy bởi một người chạy thể dục sáng sớm. Tôi ngồi bất động trước màn hình, tay vẫn còn run nhẹ.

 

Tên nạn nhân là Linh – tôi từng gặp cô ấy một lần. Không thân. Một buổi hội thảo ở trường. Cô ấy từng mượn bút của tôi. Tôi còn giữ cây bút đó. Nó vẫn nằm trong ngăn kéo. Nhưng sáng nay, nó biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-dung-ngoai-ban-an/chuong-7-nguoi-con-lai-trong-toi.html.]

 

Tôi nghĩ… tôi không phải là người làm. Tôi muốn tin thế. Nhưng giọng nói trong đầu bảo: “Tôi đã dọn sạch mọi dấu vết. Cậu có thể nghỉ ngơi.” Và tôi hiểu – hắn đã ra tay. Một lần nữa.

 

Tôi nhìn vào gương. Không phải để tìm thấy mình. Mà để xác nhận xem hôm nay ai đang đứng ở đó.

 

Giọng tôi lạ. Tôi thử đọc một đoạn thơ, như mọi sáng, và thấy mình không nhớ câu tiếp theo. Tôi luôn nhớ. Nhưng sáng nay, tôi không.

 

Có một thứ gì đó đang trượt khỏi tay tôi. Như thể tôi đang sống mượn thời gian từ một kẻ khác.

 

Tôi thấy cảnh sát đi qua khu nhà. Có người nói họ đang lục lại hồ sơ của các vụ án cũ – tìm điểm trùng lặp. Tôi biết họ sẽ sớm tìm thấy thứ gì đó. Một mẫu giọng nói. Một nét chữ. Một vị trí quá trùng hợp. Nhưng cũng như mọi lần, khi họ bước đến một bước, chúng tôi đã lùi lại hai.

 

Tôi không chắc mình còn là người kể chuyện nữa. Có thể tôi chỉ là nhân vật phụ trong chính cơ thể mình.

Loading...