Kẻ bạc tình muốn hủy hôn? Ta trồng trọt phát tài, hắn hối hận điên cuồng - Chương 216: Hiểu lầm
Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:32:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao , ngươi thấy tàn nhẫn ư?”
Thấy Tần Dực lâu gì, trong lòng Phương Thanh Hòa dâng lên một cơn giận vô danh, giọng cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
“Y khổ tâm lừa ngươi , ngươi nghĩ thứ đang chờ đợi ngươi sẽ là gì? Chỉ cần ngươi rời khỏi Hoài Sơn huyện, liền rơi sự khống chế của y, cầu trời thấu, cầu đất linh, ngươi còn thành tựu học vấn, hãy đợi kiếp đầu t.h.a.i ! Còn y, khi ngươi phát hiện chuyện bỉ ổi liền lập tức vu khống ngươi ăn cắp, còn phong bế đường lùi của ngươi, động tác thành thạo như , một cái là kẻ quen thói. Thất thủ ở chỗ ngươi, y cũng sẽ chút sợ hãi nào, chỉ nhanh chóng tìm mục tiêu kế tiếp. Đưa một tên cặn bã như xuống địa ngục, lẽ nào nên ?”
Tần Dực lập tức đưa tay ôm lấy eo thê tử: “Thanh Hòa, đưa y xuống địa ngục là túc nguyện nhiều năm của , thể thấy nàng tàn nhẫn ? Chỉ là tham lam hơn, hy vọng y thể bại danh liệt, chịu vạn đời phỉ nhổ.”
Phương Thanh Hòa thấy thần sắc Tần Dực giống giả vờ, cơn giận vô cớ dâng lên nhanh chóng tiêu tan. Nàng nghiêm túc phân tích tính khả thi trong suy nghĩ của Tần Dực: “Ngươi y bại danh liệt, cách trực tiếp nhất là vạch trần tội ác của y. Điều liên quan đến một vấn đề mấu chốt: nhân chứng và lời khai. chuyện liên quan đến danh tiếng, ngươi nghĩ sẽ ai chứng ? Ngươi sống hơn hai mươi năm, cũng ít sách, từng thấy nam t.ử nào đ.á.n.h loại vụ kiện như thế ? Hoặc ngươi thử đặt cảnh mà nghĩ, nếu kiện y, ngươi sẽ chứng ?”
Tần Dực miệng mấp máy, nhưng lời thốt . Y sẽ ai , nên y bao giờ nghĩ đến việc kiện tụng. Y dùng tà môn ngoại đạo để khiến lão súc sinh đó lưu danh muôn đời, y nghĩ mấy cách, cái thậm chí sẽ liên lụy vô tội. y dám những ý nghĩ dơ bẩn đó, đặc biệt là khi Thanh Hòa cho rằng y sẽ kiện tụng. Y hề quang minh lạc như Thanh Hòa vẫn nghĩ.
Nghĩ đến đây, y khỏi chút chột .
Phương Thanh Hòa thấy ánh mắt Tần Dực lơ đãng, tưởng rằng kỳ vọng kiện tụng của Tần Dực tan vỡ, trong lòng khó chịu, liền thẳng lưng ôm lấy y, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Tần Dực, những công đạo khác thể cho, chúng tự nghĩ cách giành lấy. Ngươi y bại danh liệt, nhiều cách. Tục ngữ : 'Lời đồn thổi một miệng là , lời đính chính chạy gãy cả chân'. Nếu đó c.h.ế.t, chúng tung vài tin tức, ai sẽ chạy đứt cả chân để đính chính cho y? Hơn nữa, chúng cũng tạo tin đồn, chỉ là đem những chuyện y từng qua một vài sự thêm thắt nghệ thuật, đó truyền bá ngoài, bản chất mà , những chuyện là thật. Ngươi đừng chui ngõ cụt, chỉ cần kết quả , đôi khi quá trình quan trọng đến .”
Tần Dực dựa vai Phương Thanh Hòa, trong lòng càng thêm chột . Những thủ đoạn y nghĩ , còn hiểm độc hơn thế nhiều. Thanh Hòa nghĩ y là một chính nhân quân tử, thì y cũng là. Y trầm mặc hồi lâu, đó giả vờ như thuyết phục: “Thanh Hòa, nàng đúng, ngày tháng của mới bắt đầu, cần thiết hao phí cùng y.”
“Vậy mới đúng.” Phương Thanh Hòa vỗ vỗ đầu y, cuối cùng hỏi: “Kẻ thù của ngươi là ai?”
“Nam Cung Sưởng!”
Tần Dực nghiến răng nghiến lợi cái tên chôn giấu trong lòng nhiều năm: “Y xuất thế gia, một tay thư họa Hoàng thượng khen ngợi, là một danh gia thư họa lừng danh…”
“Nam Cung Sưởng?”
Phương Thanh Hòa lẩm nhẩm cái tên , nàng thấy quen tai? Tần Dực thấy nàng cau mày hiểu, vội hỏi: “Sao ?”
Trí nhớ của Phương Thanh Hòa tồi, nhanh liền tìm thấy ký ức tương ứng trong đầu: “Tiên sinh của Tạ đại nhân hình như họ Nam Cung, và cũng giỏi thư họa. Khi suối khai phá, Lâm công t.ử từng nhờ Tạ đại nhân giúp đỡ, khi đó đề nghị mời Nam Cung đến thưởng thức suối, tiện đường vẽ hai bức họa. Lâm công t.ử , Nam Cung danh tiếng lẫy lừng, nếu y khen ngợi vài câu, Vân Dũng Tuyền nhất định sẽ thu hút nhiều chú ý hơn.”
Lời dứt, hai , trong mắt đều là vẻ nghiêm trọng. Cùng họ Nam Cung, cùng giỏi thư họa, gầm trời gì chuyện trùng hợp đến ?
Tần Dực dậy : “Nàng đợi chút, lấy một thứ.”
Y nhanh chóng từ thư phòng mang một tờ giấy tuyên thành bốn thước: “Đây là biểu đồ quan hệ nhân mạch của Nam Cung Sưởng mà điều tra ở Kinh thành. Nam Cung Sưởng là con trai út của Kiến Ninh Hầu, y một chị gả cho Tạ gia Bình Dương Hầu.”
Tạ gia, Tạ Doãn. Nếu Tạ Doãn xuất từ Bình Dương Hầu phủ, Nam Cung Sưởng chính là cữu cữu của y. Nam Cung mà Lâm Khiêm nhắc đến hẳn là Nam Cung Sưởng…
Phương Thanh Hòa nghĩ đến chuyện Tạ Doãn ba năm thăng một cấp quan ở kiếp , càng thêm cảm thấy Tạ Doãn chính là của Bình Dương Hầu phủ. suy đoán thể bằng chứng. Dù Tạ Doãn quả thực là một quan việc thực tế vì dân, lẽ cũng là do triều đình trọng dụng cũng chừng.
Nàng nghĩ nghĩ , cuối cùng nghĩ đến một khác. Vị hôn thê của Tạ Doãn, Thôi Tĩnh Lan. Hoàng tộc đương triều họ Thôi, họ Thôi của Thôi Tĩnh Lan là trùng hợp, liên quan đến quốc tính.
“Tần Dực, ở Kinh thành hơn nửa năm, từng đến tên Thôi Tĩnh Lan ?”
Dù đây cũng là khuê danh của nữ giới, nàng ôm hy vọng gì, ngờ Tần Dực thực sự .
“Ta quả thực từng về , là con gái độc nhất của An Vương, Tĩnh An quận chúa đây. An Vương cùng phu nhân qua đời sớm, nàng Thái hậu một tay nuôi dưỡng lớn lên. Khi Thái hậu bệnh nặng, nàng từng cầu phúc trong chùa một năm, khi Thái hậu khỏi bệnh, nàng phong Tĩnh An công chúa. Nàng và Tam hoàng t.ử dường như mối quan hệ tồi, từng gặp nàng hai ở phủ Tam hoàng tử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-bac-tinh-muon-huy-hon-ta-trong-trot-phat-tai-han-hoi-han-dien-cuong/chuong-216-hieu-lam.html.]
Lời coi như xác nhận suy đoán của Phương Thanh Hòa. Nàng : “Vị hôn thê của Tạ đại nhân tên là Thôi Tĩnh Lan, hơn nữa vị Thôi tiểu thư đó cũng từng cầu phúc cho Thái hậu. Nếu Tạ đại nhân định từ nhỏ với quận chúa đây, phận của y tuyệt đối thấp.”
Cho nên, họ Tạ của Tạ Doãn chính là họ Tạ của Bình Dương Hầu phủ. Vậy thì, Nam Cung Sưởng mười phần tám chín chính là Nam Cung mà Lâm Khiêm .
“Thanh Hòa, nhất định là y!”
Tần Dực kích động đến mức thể kiềm chế: “Khi ở Kinh thành từng hỏi thăm tin tức của Nam Cung Sưởng, y đang du lịch, hành tung bất định. Nàng chúng thể nghĩ cách đưa y đến Hà Đông thôn thưởng thức suối ?”
Phương Thanh Hòa nắm lấy tay y: “Người đừng vội, về tiên thăm dò ý tứ của Tạ đại nhân. Người chuẩn hai phương án, nếu hai Nam Cung cùng một , chúng sẽ nghĩ cách tìm khác. Còn nếu là cùng một …”
“Ta tuyệt đối sẽ bỏ lỡ cơ hội .”
Tần Dực nắm c.h.ặ.t t.a.y Phương Thanh Hòa: “Ta nhất định báo thù cho !”
Phương Thanh Hòa giọng bình tĩnh, như thể đang tối nay ăn món gì : “Chúng từ từ lên kế hoạch, vội, nhất định đảm bảo vạn bất nhất thất, chút sơ hở.”
…
Hai mươi tháng Tám, nhà họ Tần khởi hành về Hoài Sơn huyện.
Từ Tần phủ tiễn đến ngoài cổng thành, đó tiễn ngoài thành mười dặm đường, xe ngựa chầm chậm , nhà lượt trò chuyện, dặn dò y. Đến lượt Tiểu Thạch Đầu, thằng bé thở dài, vô cùng bất đắc dĩ: “Tiểu thúc, nếu nỡ xa chúng như , chi bằng đưa chúng về .”
Lời gây một trận lớn.
Tần Chí Cường véo một cái lên đầu Tiểu Thạch Đầu: “Thằng nhóc ngốc , ngươi nghĩ tiểu thúc ngươi nỡ xa ngươi ?”
Tiểu Thạch Đầu nhỏ mà khôn lỏi: “Ta đương nhiên tiểu thúc nỡ xa tiểu thẩm, cũng như nhị thúc lúc ngoài cũng nỡ xa nhị thẩm tương lai .”
Lời , tiếng càng lớn hơn.
Tần Chí Cường vỗ vỗ m.ô.n.g Tiểu Thạch Đầu hai cái: “Thằng nhóc ngươi hươu vượn gì thế, đừng tưởng cha ngươi ở đây thì ai dạy dỗ ngươi .”
Nhân lúc bên đang la hét ầm ĩ, Phương Thanh Hòa với Tần Dực: “Đừng tiễn nữa, về , chúng cũng lên đường, về đến nhà sẽ thư cho .”
Tần Dực gật đầu, trong mắt đầy vẻ nỡ: “Nàng cũng chú ý an , đừng mạo hiểm, dù thành, vẫn sẽ cơ hội tìm y.”
Hai tạm biệt, Tần Dực đầu, xe ngựa nhà họ Tần cũng chạy nhanh hơn.
Vì Phương Thanh Hòa Ngụy phu nhân đến thưởng thức suối, nàng chuẩn gấp, nên kế hoạch đổi đường chơi về hủy bỏ, đoàn vội vã lên đường, tối hai mươi hai tháng Tám thì về đến nhà.
Tần Chí Cường thấy Phương Thanh Hòa trở về, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng các cũng về, nếu về nữa, cũng chịu nổi .”
Tiền thị còn tưởng xảy chuyện gì, vội vàng hỏi rốt cuộc là .
Tần Chí Cường : “Thực sự xảy chuyện , nhưng là chuyện ! Sau Tết Trung thu, đến thưởng thức suối tăng vọt, khách điếm đều chật kín, còn ở khách điếm trong huyện thành, sáng đến thưởng hoa ở suối, tối về thành. Trà lâu ngày nào cũng còn chỗ trống, ngoài vẫn còn chờ chỗ. Ta nghĩ trời dần mát mẻ, liền dựng mấy cái chòi tranh bên cạnh suối, định tạm thời ứng phó một chút. Không ngờ khách nhân thích, trong trường hợp sự lựa chọn, họ càng bên ngoài…”
“Ôi chao chao chao, lỡ mất chuyện !”
Vương Mẫn Lệ Tần Chí Cường , hối hận đến mức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân: “Sớm nên , thế ít kiếm bao nhiêu tiền chứ!”