Kẻ bạc tình muốn hủy hôn? Ta trồng trọt phát tài, hắn hối hận điên cuồng - Chương 197: Có Miệng Là Để Nói Chuyện

Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:28:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chàng, …”

Phương Thanh Hòa mím môi suy nghĩ một lúc, mới sắp xếp lời .

“Hành động của quá thành thạo, giống như là kinh nghiệm.

Tần Dực, thể chấp nhận quá khứ, nhưng chấp nhận dối.”

“Thật sự là hiểu lầm!” Tần Dực kêu lên khẩn thiết, “Ta thề từng thích cô nương nào khác, nàng cho hành động nào của khiến nàng hiểu lầm, thể giải thích mà.”

Phương Thanh Hòa quyết định chuyện, đương nhiên cũng che giấu.

Nàng lượt trình bày những thắc mắc của , Tần Dực liền từng cái một giải thích.

“Ta nhắc đến chuyện kinh thành, thực tiếp nối, đó chính là lời thổ lộ sáng nay.

Ta rõ tâm ý của cho nàng , đó đợi nàng đưa quyết định.

Đêm qua tách giường ngủ quả thực là cái cớ, chủ yếu là sợ nàng lúng túng.

Nếu là đêm tân hôn, khi đó nàng sự chuẩn , cùng quen thuộc ngủ chung giường nàng cũng thể chấp nhận .

trở về quá đột ngột, nếu mạo ngủ chung giường với nàng, nàng chắc chắn sẽ quen, cho nên mới chọn ngủ chiếc giường trúc.

Còn về chuyện tối nay ghé sát tay nàng ăn thịt, đó thực lỗ mãng .

Ta thích nàng, nhịn đến gần nàng.

ghé sát tay nàng c.ắ.n một miếng thịt xong liền sai .

Ta nghĩ rằng hành động như chắc chắn sẽ mang đến phiền phức cho nàng, cho nên mới nhận lấy xiên thịt.

lúc đó đáng lẽ xin nàng, như nàng sẽ hiểu lầm.”

Phương Thanh Hòa xong những lời , hiếm khi cảm thấy chột , khi chột liền đến sự ngượng ngùng.

Nàng cúi đầu: “Là hiểu lầm , đáng lẽ mới là nên xin .”

Tần Dực nín bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ: “Nàng cần xin , thực vui.

Nàng quan tâm đến những vấn đề , chứng tỏ nàng đang nghiêm túc suy nghĩ về lời sáng nay, đúng ?

Thanh Hòa, vui vì nàng sẽ những lời với , chứ giấu kín trong lòng.

Nếu gặp những vấn đề như , hy vọng nàng vẫn thể tin tưởng , thành thật đối đãi với như hôm nay.”

Phương Thanh Hòa trầm mặc, nên gì.

Tần Dực : “Tiếp theo sẽ chuyển đề tài, là vì chuyện thể tiếp nữa, nàng đừng nghĩ nhiều.”

Phương Thanh Hòa: “…”

Tần Dực thu nụ , nghiêm túc : “Chiều nay huyện thành mua ít đồ, ngày mai cùng nàng về nhà nhạc phụ nhạc mẫu một chuyến, coi như bù buổi về thăm nhà, nàng thấy thế nào?”

“Chàng quyết định là .”

Phương Thanh Hòa như thể tức giận hóa thẹn mà lời , đó nhanh chóng cởi giày lên giường: “Ta ngủ đây.”

Nàng cuộn gối ngủ ở phía trong giường, chừa phần lớn vị trí.

Tần Dực chằm chằm nửa chiếc giường trống hết đến khác, gần như thủng một lỗ ở chỗ đó.

Sau một hồi lâu mới đưa quyết định: “Trước khi nhận câu trả lời của nàng, vẫn sẽ ngủ giường trúc .”

Nửa bên mặt Phương Thanh Hòa vùi gối, nhưng vẫn thể dễ dàng thấy nụ khóe môi nàng…

Ngày hôm , Phương Thanh Hòa dẫn Tần Dực về nhà đẻ.

Gia đình chắc hẳn nhận tin từ hôm qua, chuẩn từ sớm.

Phương Thanh Hòa cửa liền phát hiện trong sân sạch sẽ một hạt bụi, ngay cả cỏ dại nhú ở góc sân cũng dọn dẹp.

Tần Dực cũng chuẩn đầy đủ.

Bốn món quà thiết yếu khi về thăm nhà là cá, thịt, đường, bánh ngọt thể thiếu, ngoài còn chuẩn quà cho mỗi trong nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-bac-tinh-muon-huy-hon-ta-trong-trot-phat-tai-han-hoi-han-dien-cuong/chuong-197-co-mieng-la-de-noi-chuyen.html.]

Tặng Lưu thị và Ngô Hạnh Hoa là vải vóc may quần áo, tặng Phương Hưng Vượng hai vò rượu ngon, tặng Thanh Điền bộ văn phòng tứ bảo thượng hạng.

Thanh Nham và Thanh Khê tuổi nhỏ nhất, nhưng nhận món quà đắt giá nhất: mỗi đứa một chiếc vòng cổ bằng vàng.

Ngô Hạnh Hoa thấy liền vội vàng từ chối, Tần Dực nhờ hình cao lớn, tay dài, trực tiếp đeo vòng cổ cổ hai đứa trẻ.

“Mẫu , con là một rể, mua cho chúng nó một chiếc vòng vàng thôi mà, chứ.

Nếu cảm thấy , cứ xem như là Thanh Hòa tặng.”

Ngô Hạnh Hoa vẫn chịu nhận: “Quá quý giá , chứ?”

“Có gì mà , đều đeo cổ chúng nó , chẳng lẽ còn tháo ư?

Truyền ngoài thì mặt mũi của con rể thật sự mất hết.”

Tần Dực kéo tay áo Phương Thanh Hòa: “Nàng mau giúp khuyên mẫu .”

Phương Thanh Hòa nghĩ đến gia sản của Tần Dực, hai chiếc vòng vàng cũng là quá quý giá, liền phụ họa khuyên vài câu.

Được con gái đồng ý, Ngô Hạnh Hoa lúc mới chịu nhận vòng cổ.

Tục ngữ câu vợ con rể, càng càng ưng ý, Ngô Hạnh Hoa đối với Tần Dực chính là tâm trạng như .

Nhân lúc Tần Dực ở đó, Ngô Hạnh Hoa nhỏ giọng với con gái: “Thanh Hòa, mẫu lúc con gả Tần gia là vì cái gì, nhưng bây giờ tình hình đổi, cái chức quả phụ của con chắc chắn là nữa .

Mẫu thấy Tần Dực là , Tần gia cũng , con đổi cái suy nghĩ đó , cùng Tần Dực sống cuộc sống , ?”

Phương Thanh Hòa thở dài: “Con vẫn luôn sống mà, nhưng ai đằng những ngày tháng là gì?”

Sau khi phân gia, nàng cảm thấy đó là những ngày tháng nhất, nhưng nàng vẫn gả chồng.

Khó khăn lắm mới tìm một gia đình ưng ý, những ngày tháng kéo dài bao lâu, nàng bắt đến kinh thành.

Ở kinh thành nơm nớp lo sợ mấy tháng cuối cùng cũng sống sót trở về, tưởng rằng cuối cùng cũng thể sống yên , thì chồng lẽ c.h.ế.t trở về.

Cuộc sống của một biến thành cuộc sống của hai , tuy rằng hiện tại vẻ , trời đổi .

Hơn nữa hai tăng thêm một phần rủi ro, tiền đồ khó lường…

Sau khi về thăm nhà, Phương Thanh Hòa với Tần Dực học võ.

Tần Dực vô cùng đồng tình, hơn nữa còn tự đề cử võ sư phụ của nàng.

Không ngờ khi hai tỷ thí một lúc trong sân, Tần Dực liền từ bỏ.

“Thanh Hòa, nàng trời sinh lực lớn vô cùng, là một vật liệu để luyện võ, còn chỉ là tay ngang, nếu nàng theo luyện, thực sự là lãng phí.

Nàng chờ đó, sẽ thư ngay, mời cho nàng một vị giỏi.”

Phương Thanh Hòa lắc lắc nắm đấm, dò hỏi: “Chàng ngại học võ ?”

“Có gì mà ngại chứ?

Nếu nàng võ công, cũng bớt nỗi lo lắng.”

Tần Dực nghĩ, nếu gặp nguy hiểm như ở kinh thành, nàng cũng thể tự cứu .

“Vậy thì,” Phương Thanh Hòa chằm chằm , “ cũng là vật liệu để luyện võ, sức lực còn lớn hơn , nếu lợi hại hơn , cũng chấp nhận ?”

Tần Dực liền bật : “Đến lúc đó nhà hai cao thủ, càng sợ khác ức hiếp.

Không chừng nàng còn thể giúp đ.á.n.h , bao!”

“Ừm, cũng thật.”

Phương Thanh Hòa vung nắm đấm: “Nếu dám ức h.i.ế.p , sẽ đ.á.n.h đến nỗi phụ mẫu cũng nhận .”

Tần Dực suy nghĩ một lát, nghiêm túc gật đầu: “Thanh Hòa, nếu học võ công thể khiến nàng an tâm, thì cứ học, đừng bận tâm đến ánh mắt của bất kỳ ai.

Trong thế gian , nữ t.ử vốn dĩ gian nan hơn nam tử, học thêm chút bản lĩnh luôn là đúng.

Giả như một ngày thật sự phụ bạc nàng, nàng nhất định khả năng tự bảo vệ .”

 

Loading...