Kẻ bạc tình muốn hủy hôn? Ta trồng trọt phát tài, hắn hối hận điên cuồng - Chương 103: Thanh Điền Biết Nói Chuyện
Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:21:42
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thanh Hòa, nếu con vội, nghĩ chuyện khai hoang nên hoãn vài ngày.”
Phương Hoành Thịnh kiên nhẫn giải thích: “Cơ hội vô cùng hiếm , khiến trong thôn sợ mới , nếu bọn họ chắc chắn sẽ gây chuyện.”
Phương Thanh Hòa đây cũng là cơ hội để nàng lập uy, tự nhiên sẽ từ chối.
“Tộc trưởng, dù cũng giao chuyện cho ngài, ngài cứ tự sắp xếp, thấy thích hợp thì .
Ta chỉ đề xuất một điều, thể để cảm thấy công việc nhất định là bọn họ , hãy tạo áp lực và cạnh tranh thích đáng, hiệu quả lẽ sẽ hơn.”
Phương Hoành Thịnh là thông minh, chỉ cần điểm qua là hiểu: “Lâm gia đang gấp rút, đương nhiên là càng nhanh càng , hơn nữa là lý trưởng, ngoài Hà Đông thôn, bốn thôn khác cũng thuộc quyền quản lý của , chiếu cố một chút cũng là lẽ đương nhiên.”
Phương Thanh Hòa gật đầu tỏ vẻ tán thành, : “Tộc trưởng, gần đây ‘chiêu phong’, trong thôn ưa chắc chắn ít, ngài nhất định chiếu cố nhiều hơn một chút, đừng để ức hiếp.”
“Ngươi dính lông còn tinh ranh hơn khỉ, hung mãnh hơn hổ, ai thể ức h.i.ế.p ngươi?”
Phương Hoành Thịnh một chút cũng tin Phương Thanh Hòa ức hiếp, điều lo lắng là một khác.
“Thanh Điền tuổi còn nhỏ, chuyện, cả ngày theo Tiểu Thạch Đầu chạy khắp thôn, chỉ sợ nó ức hiếp.”
Phương Thanh Hòa cũng nghĩ đến điểm : “Sáng nay với Tiểu Thạch Đầu , mấy ngày nay đừng dẫn Thanh Điền chạy ngoài nữa, hoặc là chơi ở nhà , hoặc là chơi ở nhà nó, nhất định lớn kèm.
Bây giờ hai đứa nó đang chơi ở hậu viện.”
Nhắc đến Thanh Điền, Phương Hoành Thịnh nhân tiện hỏi: “Hai hôm thấy Thanh Điền chơi ngoài đường, nó biểu hiện , chỉ là chuyện, các ngươi đưa nó đến thành trấn tìm đại phu xem thử, liệu cổ họng vấn đề gì ?”
Phương Thanh Hòa lời liền vui vẻ mặt: “Thanh Điền chuyện, hai hôm nó gọi Tam Bảo Tứ Bảo !”
“Thật ?”
Phương Hoành Thịnh mừng rỡ khôn xiết: “Chuyện đại hỷ lớn như , chẳng các ngươi nhắc đến, giấu kỹ quá đấy!”
Phương Thanh Hòa giải thích: “Ta bàn với cha , cũng nó thể hồi phục đến mức nào, sợ rằng nếu sớm rêu rao, sẽ trêu chọc hoặc ép nó chuyện, nó càng chịu mở miệng, chi bằng cứ giữ nguyên hiện trạng, để tưởng nó .
Sau nếu nó thể năng trôi chảy, cũng sẽ tự .”
Phương Hoành Thịnh Phương Thanh Hòa, chỉ đơn thuần là hài lòng, nha đầu quá tính toán, việc cũng thỏa.
Chỉ tiếc là một cô gái, nếu đầu t.h.a.i nam nhi, tiền đồ chắc chắn thể đo lường …
Chiều tối Phương Hưng Vượng từ thôn trở về, mang theo một tin tức.
“Hạ Lương Tài đưa con trai đến huyện thành, Trương thị và nha đầu Hạ gia giữ .”
Phương Thanh Hòa xong liền nhớ đến chuyện Hạ Chí Cao mua nhà.
Nếu dọn đến huyện thành ở, xem căn nhà định đoạt, lúc rảnh rỗi việc gì, nàng cần tìm hiểu cho rõ.
Ngày hôm , nàng liền đến nha hành, tìm môi giới Lý Bình tiếp đón nàng .
Đặc tính hàng đầu của môi giới là trí nhớ , Lý Bình hiển nhiên vẫn nhớ Phương Thanh Hòa, thấy nàng bước liền vô cùng nhiệt tình: “Cô nương đến! Hôm qua ở phố Thạch Kiều một cửa hàng trống, còn đang nghĩ cách nào để thông báo cho cô, ngờ hôm nay cô đến .”
Phương Thanh Hòa : “Ta sáng nay tiếng chim khách hót ríu rít, hóa là Thần Tài đến.”
Lý Bình vui vẻ nịnh hót vài câu, hỏi: “Cô nương, cửa hàng đó đắt khách, hôm nay cô rảnh , chúng xem thử nhé?”
Phương Thanh Hòa tự nhiên sẽ từ chối, hai bước về phía phố Thạch Kiều.
Phương Thanh Hòa tiên hỏi về kích thước của cửa hàng, đây kinh doanh gì, tại chủ nhà sang nhượng, đó như thể hết lời, nàng hỏi về chuyện cá cược của hai .
“Lần ở nha hành của các ngươi gặp lão gia , mà yêu cầu cả một rổ , cuối cùng mua nhà ?”
Lý Bình chắp tay : “Vẫn là cô nương nhãn quang sắc bén, vị khách đó mua nhà, cuối cùng chỉ thuê một gian phòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-bac-tinh-muon-huy-hon-ta-trong-trot-phat-tai-han-hoi-han-dien-cuong/chuong-103-thanh-dien-biet-noi-chuyen.html.]
“Ta mà!”
Phương Thanh Hòa đắc ý đáp một câu, hỏi: “Người đó yêu cầu khá cao, cuối cùng thuê một căn nhà như thế nào?
Nếu bố cục tệ, mua nhà cũng sẽ đến đó xem thử.”
Lý Bình hề nghĩ rằng Phương Thanh Hòa đang dò hỏi tin tức, thuận miệng đáp: “Căn nhà của vị khách đó ở phía phố Thạch Kiều, điều kiện căn nhà quả thực , trong vườn hai cây quế hoa to lớn đặc biệt lòng , nhưng chủ nhà chỉ cho thuê chứ bán.
Nếu cô nương thật sự hứng thú, sẽ giúp cô để ý một chút?”
Phương Thanh Hòa gật đầu: “Vậy thì phiền ngươi .”
“Việc trong phận sự, gì mà phiền phức?”
Trong lúc chuyện, hai đến cửa hàng.
Khi bọn họ đến, một môi giới khác của nha hành đang mặc cả với khách, hiển nhiên Lý Bình cửa hàng đắt khách lời hư.
Phương Thanh Hòa xem xét cửa hàng từ trong ngoài một lượt, cửa hàng giữa phố Thạch Kiều, mặt tiền lớn, rộng một trượng hai, sâu hai trượng, phía cửa hàng một cái sân cực kỳ hẹp, phía nữa là hai gian phòng chen chúc xếp cạnh , hai bên sân là một nhà bếp nhỏ và một nhà củi, xa hơn nữa còn một hậu viện chật hẹp.
Đi từ cửa , Phương Thanh Hòa hỏi: “Đây là nơi ngươi đó thuê nhà ư?”
Lý Bình gật đầu: “Gian thứ ba bên , cái sân thể thấy cây quế hoa chính là nơi vị khách đó thuê.”
Phương Thanh Hòa liếc Lý Bình một cái, ý mua cửa hàng cũng phai nhạt đôi chút.
Nàng hy vọng thể moi tin tức từ miệng Lý Bình, nhưng miệng Lý Bình quá lỏng lẻo, khác cũng thể moi tin tức của nàng từ miệng Lý Bình.
Quay mặt tiền cửa hàng, nàng hỏi: “Cửa hàng giá thấp nhất là bao nhiêu?”
Lý Bình còn mở lời, hai đang mặc cả đối diện đồng loạt sang.
Vị khách bên nhanh chóng : “Cửa hàng !”
Nói vỗ vỗ vai môi giới: “Cứ theo cái giá chúng đó, bây giờ liền ký văn thư với ngươi.”
Phương Thanh Hòa Lý Bình, thấy vẻ căng thẳng của Lý Bình khi cửa biến mất.
Nàng chợt nhận , thì khi nàng lợi dụng Lý Bình, đối phương cũng đang lợi dụng nàng.
Trong khoảnh khắc, cảm giác áy náy trong lòng nàng liền tan biến.
Cửa hàng mua nữa, Phương Thanh Hòa khách sáo vài câu với Lý Bình, đưa năm mươi đồng tiền công, hai chia tay ở cửa hàng.
Tiếp đó Phương Thanh Hòa vòng một vòng, đến cửa căn nhà mà Lý Bình .
Thấy trái ai, nàng lấy đà nhảy lên bám tường vây, ba năm bảy lượt leo trong.
Vừa nhảy xuống khỏi tường, nàng thấy giọng õng ẹo giả tạo của Lý Thúy Hoa: “Phu quân, hôm qua ở thư phòng cả một ngày , hôm nay hãy cùng ngoài dạo chơi !
Tiếc là cha và Chí Viễn ngoài, nếu cũng cần phiền cùng một chuyến.”
Được , tìm đúng chỗ !
Phương Thanh Hòa xổm ở hậu viện, nhanh thấy Hạ Chí Cao chuyện, giọng điệu cao vút, thể thấy tâm trạng : “Được, cùng nàng ngoài, hôm nay chúng đến Bão Nguyệt Lâu ăn tiệc, để nàng mở mang tầm mắt!”
Lý Thúy Hoa Bão Nguyệt Lâu là nơi nào, nhưng thấy hai chữ “ăn tiệc” liền hề rẻ: “Phu quân, chỉ ngoài xem náo nhiệt, đợi về thôn kể với cũng thể nở mày nở mặt.
Ở thành trấn chi tiêu lớn, ăn uống, sinh hoạt chỗ nào cũng cần tiền, chúng vẫn nên tiết kiệm thì hơn.
Ngày mai sẽ ngoài xem thể nhận việc giặt giũ nào để phụ giúp gia đình .”