Cô và Kỳ Quang Viễn cũng chỉ rực rỡ nửa năm.
Nửa năm , hai chuyện phá vỡ mối quan hệ của họ.
Rất lâu Chu Vân thường nghĩ, tất cả những chuyện rốt cuộc là quả báo .
Bởi vì hai chuyện , một chuyện liên quan đến Trần Quốc Hoa, một chuyện liên quan đến Triệu Tuyết Nghiên.
Sau khi chia tay Trần Quốc Hoa, hai bên gia đình hủy bỏ hôn ước cuối năm và còn qua .
Lần nữa gặp Trần Quốc Hoa là khi cô và Châu Văn dạo phố xong, từ cửa trung tâm thương mại , Trần Quốc Hoa đang bốc dỡ hàng.
Anh cháy nắng đen nhiều, cũng gầy gò hơn nhiều, giữa thần sắc toát một vẻ hung dữ.
Chu Vân gần như nghi ngờ nhầm.
Anh rõ ràng cũng nghiệp đại học, công việc lao động chân tay như thế ?
Anh bốc dỡ hàng xong, đưa tay lau mồ hôi trán, đầu thấy cô, sững một chút, đó lộ vẻ mặt mỉa mai.
Chu Vân mấp máy môi, nhưng lời nào.
Trần Quốc Hoa cô nữa, kéo hàng trung tâm thương mại.
Cuối cùng vẫn là Châu Văn kể cho cô , hiểu Trần Quốc Hoa cứ liên tục mất việc, bố bệnh nhập viện, còn cách nào, chỉ đành tạm thời công việc để kiếm chút tiền.
Chu Vân hỏi: “Bố ?”
Châu Văn : “Hình như chỉ là viêm túi mật thôi, nhưng phẫu thuật ở Bắc Thành cũng cần một khoản tiền nhỏ.”
Chu Vân khẽ cuộn tròn các ngón tay.
Trong lòng cô vẫn luôn với Trần Quốc Hoa.
Dù thì trái tim cũng từng d.a.o động.
Hôm , cô chút lơ đễnh, báo cáo nộp cho Kỳ Quang Viễn mà hề kiểm tra sai hai con .
Cho đến khi Kỳ Quang Viễn gọi điện cho cô: “Vào đây một lát.”
Chu Vân , đóng cửa văn phòng .
Kỳ Quang Viễn cô với ánh mắt mang ý dịu dàng: “Sao hôm nay sai hai con ?”
Chu Vân giật , vội vàng tới cầm lấy báo cáo bàn , hai con khoanh tròn.
Cô lập tức ấn máy tính bàn để kiểm tra .
Phía đôi tay kéo cô một cái, ôm chặt lòng.
Chu Vân cứ thế lên đùi .
Cô gần như lập tức bật dậy: “Kỳ tổng…”
Kỳ Quang Viễn giữ cô đùi, khẽ một tiếng: “Giọng điệu của em bây giờ, cứ như thể đang trêu ghẹo thư ký của .”
“…” Chu Vân dùng khuỷu tay huých một cái, “Anh gì .”
Hai rõ ràng là công tư phân minh, đây là đầu tiên hành động mật với cô trong văn phòng.
Kỳ Quang Viễn giơ chiếc đồng hồ đeo tay của cho cô xem, dịu dàng : “Tan .”
Chu Vân đầu , giọng điệu chút tinh nghịch: “Vậy em thể về , Kỳ tổng?”
Kỳ Quang Viễn vòng tay qua eo cô, : “Cũng , về nhà sẽ tiện hơn.”
“…” Chu Vân má ửng hồng, “Anh đừng giỡn nữa, em tính mấy con .”
Kỳ Quang Viễn lúc mới buông cô .
Cô kiểm tra hồi lâu, hai con khoanh tròn quả thật vấn đề.
Cô tò mò Kỳ Quang Viễn: “Sao thể dễ dàng nhận em tính sai ?”
Kỳ Quang Viễn cúi đầu cô: “Ừm, em hôn một cái, sẽ cho em .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-417-ky-quang-vien-vs-chu-van-22.html.]
Chu Vân véo nhẹ cánh tay một cái.
Kỳ Quang Viễn đưa tay cù lét cô: “Em hôn ?”
Chu Vân chui lòng , cầu xin.
Sau khi đùa nghịch, hai lặng lẽ , Kỳ Quang Viễn cúi đầu hôn cô.
Dịu dàng và nồng nàn.
Một nụ hôn hề vướng bận chút dục vọng nào.
Kỳ Quang Viễn hôn cô một lúc, mới : “Anh cộng mấy chữ cuối , thấy đúng lắm.”
Chu Vân chợt vỡ lẽ.
Cánh tay Kỳ Quang Viễn vẫn ôm cô, từ từ hỏi: “Em lâu lắm mắc , hôm nay ?”
Chu Vân khẽ khựng , một lát , cô vẫn dám kể cho Kỳ Quang Viễn chuyện gặp Trần Quốc Hoa.
Cô cố gắng tự nhiên: “Có lẽ mệt một chút.”
Nụ nơi khóe môi Kỳ Quang Viễn đột nhiên lạnh , giọng cũng nhạt nhẽo vài phần: “Thế .”
Tối hôm đó, Chu Vân đầu tiên thấy một khía cạnh khác của Kỳ Quang Viễn.
Cô một thể mâu thuẫn đến , khi dịu dàng đến cực điểm thì khiến cảm thấy yêu thương, che chở, còn khi hung bạo thì cũng khiến từ trong cơ thể sản sinh một loại khoái cảm nguyên thủy.
Dù xét theo phương diện nào, Kỳ Quang Viễn đều mang cho cô những cảm giác từng trải nghiệm.
Sau khi kết thúc, cô dựa vai Kỳ Quang Viễn khẽ nhắm mắt một lát, như nhớ điều gì đó, : “Trong nhà hết đồ , nhớ mua nhé.”
Ánh mắt Kỳ Quang Viễn tối sầm .
Anh đưa tay luồn eo mềm mại của cô vuốt ve qua : “Vậy đây? Anh vẫn đủ.”
“…” Chu Vân kiệt sức , thứ hai của sẽ chỉ lâu hơn.
Cô khẽ : “Mai hãy…”
“Không chờ nữa.” Kỳ Quang Viễn thì thầm, “Không dùng nữa, ?”
Nụ hôn của rơi xuống má cô, “Có con chúng sẽ kết hôn.”
Anh mà nhắc đến hai chữ kết hôn với cô.
Hai ở bên đầy nửa năm, Chu Vân tin , mà là gia cảnh hai bên quá chênh lệch, cô cảm thấy thể nào.
Kỳ Quang Viễn suông.
Anh thể nhắc đến chuyện , cô tin vô cách để dỗ dành cô.
Cô là cô gái nhỏ ngây thơ sự đời, nhưng vẫn mềm lòng, khẽ : “Vậy em sẽ uống thuốc ngày mai.”
“Không cần.” Giọng dứt khoát, “Em tin .”
Chu Vân khựng một chút, gật đầu.
Anh luồn hai tay tóc cô.
Ngoài cửa sổ hình như mưa, khí tràn ngập ẩm.
Kỳ Quang Viễn hôn cô đến mức cô chịu nổi, cuối cùng chỉ thể khẽ cầu xin.
Mọi thứ trở yên bình.
Cô hồi phục lâu, Kỳ Quang Viễn, mím môi: “Anh luôn… với tần suất ?”
Kỳ Quang Viễn cô: “Không. Sao ?”
Chu Vân khẽ : “Em cảm thấy… chịu nổi.”
Kỳ Quang Viễn thờ ơ : “Anh nhịn hơn một năm , đương nhiên thể sánh bằng em.”
“…” Chu Vân gì nữa.