Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 414: Kỳ Quang Viễn vs Chu Vân 19

Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:39:25
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Vân sẽ bao giờ quên ánh mắt Trần Quốc Hoa cô khi bước khách sạn.

Đó là ánh mắt chán ghét cô đến cực điểm.

“Em thật bẩn thỉu.”

Chu Vân bao giờ nghĩ sẽ những lời cay độc như với cô.

Cô giải thích rằng chuyện gì xảy với Kỳ Quang Viễn.

Trần Quốc Hoa tin.

Trở về chỗ ở, bọn họ cãi dữ dội.

Cô trách Trần Quốc Hoa tin , còn Trần Quốc Hoa thì ngủ cùng một phòng với khác thì còn cần gì sự tin tưởng nữa?

Chu Vân tủi tức giận, cuối cùng cô hét lên với : “Sao đến đón em sớm hơn? Em gọi điện cho mà!”

Trần Quốc Hoa: “Em tự từ chối ? đến đón em là lý do để em ngủ giường khác ?”

Chu Vân: “Đã , em hề!”

Trần Quốc Hoa cứ thế bỏ cô, xách vali rời .

Chu Vân xổm trong căn phòng ngổn ngang, thành tiếng.

Trần Quốc Hoa tin những lời cô , thậm chí chút lay động nào.

Đương nhiên cô cũng thể nữa.

Cô thất tình, mất việc, bèn gọi Châu Văn đến bầu bạn.

Châu Văn ở tập đoàn Kỳ thị vài tháng, nhưng cô chỉ là một nhân viên nhỏ ở phòng kinh doanh, liên hệ gì với Kỳ Quang Viễn.

Cô ôm Châu Văn lâu.

thể tin , tình yêu mà cô tưởng chừng vững chắc chịu nổi bất kỳ thử thách nào.

Châu Văn bất bình : “Công việc là Trần Quốc Hoa bảo đổi, ngày hôm đó cũng gọi điện cho , bận việc lâu như đến đón , chuyện cũng xảy , với tư cách là bạn trai, thấy bảo vệ cho ?”

Chu Vân đẫm lệ: “Ngay cả cũng tin tớ ?”

Châu Văn gượng: “Tớ ý đó, tớ chỉ thuận miệng thôi, tớ đương nhiên tin .”

Biểu cảm của cô , rõ ràng là tin.

Chu Vân dùng mu bàn tay lau nước mắt: “Cậu .”

Châu Văn: “Tớ ở với thêm một lát nhé.”

Chu Vân cúi đầu: “Tớ ở một một lát.”

Sau khi Châu Văn rời , cô ôm lấy hai chân ghế sofa thả rỗng tâm trí lâu.

Suốt hai ngày, cô ăn một hạt cơm nào, khẩu vị, chỉ uống chút nước.

Vào buổi tối ngày thứ ba, cô đột nhiên dậy, bước cửa, đến quán ăn ven đường ăn một đĩa sủi cảo, đó trở về bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Cô luôn kiên cường, một cũng thể sống .

Đống đổ nát ngổn ngang khắp nơi, cô gom bảy tám túi, lượt vứt ngoài.

Trong tiểu khu thùng rác, đến ngã tư đường.

ba chuyến, đến chuyến cuối cùng, cô thấy một chiếc xe quen thuộc đậu cột đèn đường.

Cô nghi ngờ nhầm, vứt xong đồ tới, thấy biển xe bốn cuối: 8888.

Cô sững sờ.

Cửa xe mở , Kỳ Quang Viễn bước xuống xe.

Dáng cao ráo, mặc vest đen, trông vô cùng thanh nhã, bóng đổ nghiêng mặt đất.

Anh cô, : “Nghe hai chia tay .”

Nghe ai , chỉ thể là Châu Văn.

Chu Vân tiểu khu.

Kỳ Quang Viễn bước hai bước dài, vươn tay nắm chặt cổ tay cô: “ đang hỏi em đó.”

“Vâng.” Chu Vân gật đầu, như đang giận dỗi, “Anh hài lòng chứ?”

“Tại hài lòng?” Kỳ Quang Viễn đặt tay lên eo cô, ánh mắt thâm trầm cô, “Chia tay muộn như .”

“Kỳ Quang Viễn, buông !” Chu Vân dùng sức giãy giụa, “Nếu thì chúng chia tay!”

Kỳ Quang Viễn nắm chặt cổ tay cô.

Cơ thể cô nhẹ bẫng, chỉ dùng sức liền nhấc bổng cả cô lên, khiến cô đối mặt với .

“Sếp mới là do em tự chọn, em đích chuốc say đưa đến đây, thậm chí còn chạm em, mà em trách ?” Giọng điệu nửa nửa .

Chu Vân chằm chằm : “Anh rõ ràng cố tình chuốc say , …”

“Giúp em ?” Kỳ Quang Viễn trầm giọng cắt ngang lời cô, “ giúp em , em khi thích đang giường mà nhịn chạm khó khăn đến mức nào ?”

Chu Vân sững sờ, ngờ thẳng thắn thừa nhận như .

Kỳ Quang Viễn đặt tay lên eo cô, kéo cô gần hơn, : “Nếu tin em, buông tay cũng chẳng , nhưng dù chỉ một chút tin tưởng nào em ?”

Hơi thở của gần, trong lành và tươi mát, như gió đồng nội mùa xuân.

Chu Vân chợt ngẩn ngơ, Kỳ Quang Viễn liền cúi đầu, hôn cô.

Đôi môi lạnh lẽo chạm môi cô, cô giật , vội vàng đẩy nhưng ôm chặt trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-414-ky-quang-vien-vs-chu-van-19.html.]

Anh : “Chu Vân, em chia tay .”

Chu Vân: “Điều đó cũng nghĩa là sẽ ở bên .”

Cô và Trần Quốc Hoa dẫu hợp , nhưng với Kỳ Quang Viễn thì càng thể.

Kỳ Quang Viễn: “Tại thể?”

Đã đến nước , Chu Vân dứt khoát thẳng: “Có thể ? Gia thế của thế nào? Gia đình của thế nào? Chúng thể kết quả gì chứ?”

Kỳ Quang Viễn cô, đột nhiên bật : “Hóa em kết quả với .”

“...” Chu Vân, “ ý đó, chỉ hẹn hò một cách nghiêm túc, kết hôn và sống cuộc sống nhỏ của riêng thôi.”

Kỳ Quang Viễn nhẹ giọng: “Chẳng lẽ nghiêm túc? Em thư ký cho cũng hai năm , xung quanh phụ nữ lăng nhăng nào ?”

“Không , nhưng điều đó khác với việc chúng thể ở bên .” Chu Vân chống hai tay lên n.g.ự.c , ngẩng đầu , “Đối với , lẽ chỉ là một cuộc tình qua đường, kết quả cũng , nhưng đối với ——”

Chu Vân rũ mắt, “ ngây thơ đến thế.”

Kỳ Quang Viễn ý nghĩa gì đối với cô.

Không chỉ cách một bước chân.

Mà là xa vời vợi thể chạm tới.

Anh thể tùy tiện hẹn hò với cô một cuộc tình, kết quả cũng chẳng , nhưng cô là một phụ nữ, thể lãng phí thời gian .

Hơn nữa cô sợ, sợ thực sự lún sâu .

Cô giãy giụa đẩy Kỳ Quang Viễn , nhưng thoát .

thẳng : “Tổng giám đốc Kỳ luôn là lịch thiệp, chắc hẳn sẽ khó .”

Kỳ Quang Viễn từ từ buông tay.

Chu Vân bước .

Kỳ Quang Viễn gọi cô: “Chu Vân.”

Cô dừng bước.

Kỳ Quang Viễn: “ nghiêm túc.”

Ánh trăng trong trẻo và sáng ngời, như phủ một lớp khăn voan trắng muốt mặt đất.

Chu Vân khẽ nhắm mắt, bước .

Phía tiếng bước chân của Kỳ Quang Viễn.

Chu Vân trở về đến cửa tòa nhà trong tiểu khu, sự trống rỗng và buồn bã thể tả siết lấy.

Tương lai định đột nhiên biến mất, mắt là một quả táo xinh tẩm độc, như một sự cám dỗ.

dám chạm .

Cô từ từ lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa, phía đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân gấp gáp.

Như cảm giác, Chu Vân xuống lầu, Kỳ Quang Viễn bước nhanh hai bậc thang mặt cô, thở dồn dập.

Chu Vân nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, bước nhà, khi chuẩn đóng cửa thì Kỳ Quang Viễn vươn tay chặn .

Kỳ Quang Viễn cô, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, một nữa: “Chu Vân, nghiêm túc với em.”

Trái tim Chu Vân khẽ run lên.

Cô cảm thấy sự kiên trì của sắp lung lay trong khoảnh khắc.

Cô mím môi, : “Chúng thật sự hợp.”

đóng cửa, nhưng bên ngoài một lực cho phép.

Chu Vân Kỳ Quang Viễn, giọng lạnh nhạt: “Tổng giám đốc Kỳ luôn là lịch thiệp, chắc hẳn sẽ khó .”

Quả nhiên, Kỳ Quang Viễn từ từ buông tay.

Chu Vân cụp mắt, bóng đen của Kỳ Quang Viễn ánh đèn hành lang chiếu xuống đất, từ từ đóng cửa.

Khuôn mặt Kỳ Quang Viễn cũng dần biến mất trong khe cửa.

Giống như một cảnh trong bộ phim nào đó.

Khi cánh cửa sắp đóng , Kỳ Quang Viễn đột ngột đẩy cửa .

Anh cứ thế cô, thẳng thừng xông .

Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng .

Kỳ Quang Viễn ôm lấy eo cô, ấn cô cửa.

Tim Chu Vân đập nhanh hơn, cô vùng vẫy gọi : “Kỳ Quang Viễn——”

Hai cánh tay cô ghì chặt cửa.

Mắt Kỳ Quang Viễn trầm xuống, : “Em nhiều lý do như , nhưng quên mất điểm quan trọng nhất.”

Chu Vân , dùng ánh mắt hỏi là gì.

Kỳ Quang Viễn bình thản: “Em thích .”

Chu Vân đột nhiên chấn động.

? Cô nhớ.

Trong mắt cô lóe lên một tia hoảng loạn, Kỳ Quang Viễn từ từ : “Hơn nữa em sai , hề lịch thiệp như em nghĩ.”

Anh cúi đầu hôn lên môi cô.

 

Loading...