Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 401

Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:39:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai nhảy hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thuần thục các bước nhảy.

Bắp chân Chu Vân chuột rút, nhưng Kì Quang Viễn hiệu dừng, cô cũng dám.

Dường như nhận mệt, Kì Quang Viễn dừng .

“Được .” Anh tắt máy CD.

Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Không khí dường như cũng trở nên chút ngượng ngùng.

Để xoa dịu khí, Chu Vân hỏi một câu: “Đây là bài gì ạ? Nghe ghê.”

Kì Quang Viễn chậm rãi mở lời: “Por Una Cabeza.”

Không tiếng Anh.

Là ngôn ngữ gì cô .

Kì Quang Viễn rõ ràng là phong thái lạnh lùng, khi những lời giọng đặc biệt quyến rũ.

Chu Vân ngơ ngác: “Gì ạ?”

“Tiếng Tây Ban Nha.” Kì Quang Viễn giải thích ngắn gọn, “Là một bản nhạc của Argentina.”

Chu Vân gật đầu, ngờ còn tiếng Tây Ban Nha.

Kì Quang Viễn giọng bình thản: “Về nghỉ ngơi .”

Chu Vân gật đầu : “Anh cũng nghỉ sớm ạ, chúc ngủ ngon.”

Người cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, về phòng tắm qua một nữa mới xuống.

Buổi tiệc sắp xếp buổi tối, buổi sáng lịch trình, những dây thần kinh căng thẳng của Chu Vân cuối cùng cũng thả lỏng, cô một giấc ngủ ngon.

Tỉnh dậy đồng hồ treo tường hơn mười giờ, cô vệ sinh cá nhân xong ngoài thì thấy những khác trong công ty ngoài dạo từ sớm, vì cô ngủ nên họ gọi cô.

Cô tự đến nhà hàng, thấy Kì Quang Viễn đang bên cửa sổ, tay đang một tờ báo tiếng Anh.

Dường như thấy tiếng bước chân của cô, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt cô.

“Tỉnh ngủ ?”

Chu Vân gật đầu: “Vâng.”

Vốn dĩ định xuống đó, nhưng thấy , qua đó thì vẻ lắm.

Cô gọi món xong thì xuống.

Sau tối qua, cô và Kì Quang Viễn dường như thuộc hơn một chút, đối diện cũng còn cảm thấy căng thẳng như .

Khi cô dùng bữa, Kì Quang Viễn vẫn luôn im lặng báo, điều càng khiến cô thả lỏng hơn.

Cô ăn bánh sừng bò của nhà hàng, ngẩng đầu lên thấy những dòng tiếng Anh tờ báo, bỗng nhận – bản Kì Quang Viễn tiếng Anh giỏi, mang theo phiên dịch chỉ là để đề phòng bất trắc.

Anh nghiệp đại học T, học vấn còn cao hơn cô, mà cô hề .

Làm thư ký như quả thực đạt yêu cầu lắm.

Cô ăn xong lau miệng, dậy với Kì Quang Viễn: “Tổng giám đốc Kì, xin phép lên .”

Kì Quang Viễn cô một cái, hỏi: “Ăn no ?”

“Vâng.”

Kì Quang Viễn đặt tờ báo xuống: “Vậy thôi, đưa em mua váy hội.”

Chu Vân giật : “Anh Hạo ạ? Sao phiền tổng giám đốc Kì chứ.”

Kì Quang Viễn giọng hờ hững: “Không phiền, dù em cũng là bạn nhảy của . Thân Hạo bận mua đồ cho vợ, tạm thời để ý đến em .”

Ngón tay Chu Vân khẽ cuộn .

Kì Quang Viễn: “Mười lăm phút nữa gặp ở lầu.”

Chu Vân vội vã lên lầu lấy đồ, quần áo.

Kì Quang Viễn dẫn cô một cửa hàng đồ hiệu xa xỉ.

Anh rõ ràng là khách quen ở đây, bước nhân viên chuyên nghiệp đến phục vụ.

Kì Quang Viễn : “Xem em thích cái nào?”

Chu Vân mím môi.

Đẹp quá.

từng thấy những chiếc váy TV, cứ nghĩ những chiếc mua ở ngoài đời cũng khác mấy so với TV, nhưng chi tiết của hàng thật khác.

Ví dụ như chiếc váy mắt, vạt váy thể nhiều tầng đến , mà nhẹ nhàng đến thế.

Đó là một chiếc đầm dài lệch vai màu trắng.

Kỳ Quang Viễn thấy cô thích, liền bảo nhân viên bán hàng lấy một chiếc đúng cỡ của cô để thử.

Một lát , Chu Vân bước từ phòng thử đồ.

Ánh mắt Kỳ Quang Viễn dán chặt cô.

Cô mặc chiếc váy trắng, bờ vai và xương quai xanh đều lộ ngoài, trông thật thanh lịch mà vẫn gợi cảm.

Tùng váy xếp tầng, như một lớp voan mỏng, khi bước cứ như những gợn sóng mặt nước, để lộ đôi giày cao gót trắng bên .

Chu Vân cũng chính trong gương mê hoặc.

Cô cũng một chiếc váy tương tự, nhưng khi mặc lên hiệu ứng – hóa thể đến thế.

Cô nghĩ, ánh mắt chợt chạm ánh mắt của Kỳ Quang Viễn trong gương, cô lập tức cảm thấy ngượng ngùng, đưa tay che phần da cổ đang lộ .

– Rõ ràng là cô từng mặc váy hội bao giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-401.html.]

Trong gương, Kỳ Quang Viễn càng lúc càng gần cô hơn, tiến đến phía cô.

Chu Vân khẽ : “Tổng giám đốc Kỳ, chiếc ạ?”

Kỳ Quang Viễn: “Rất .”

Chu Vân khẽ nín thở.

Ánh mắt Kỳ Quang Viễn vẫn dán chặt cô, đưa tay chỉ một chiếc túi xách nhỏ màu đen kệ bên cạnh, hiệu cho nhân viên bán hàng lấy qua.

Chu Vân nhận lấy chiếc túi từ tay nhân viên, nó hợp với chiếc váy .

Kỳ Quang Viễn: “Lấy bộ .”

Chu Vân vốn định mua túi, nhưng quyết định , cô thể phản đối.

Cô thầm nghĩ, may mắn là mấy năm nay lương của cô cũng khá , chắc là đủ tiền mua.

Kết quả, khi đồ xong bước , cô thấy Kỳ Quang Viễn đang quẹt thẻ ở quầy thu ngân.

Chu Vân lập tức chạy tới ngăn cản: “Tổng giám đốc Kỳ——”

Nghe nhân viên dùng tiếng Anh giá, cô kinh ngạc đến mức nên lời – hơn một vạn bảng Anh?

Kỳ Quang Viễn gì, nhập mật khẩu.

Nhân viên bán hàng đóng gói quần áo, giày và túi xách đưa cho cô, Chu Vân vội vàng đưa tay đón lấy.

Ra khỏi cửa, Chu Vân lo lắng : “Tổng giám đốc Kỳ, cái đắt quá, là trả …”

Kỳ Quang Viễn bình thản : “Dù em cũng là bạn đồng hành của , quá rẻ thì .”

Anh mắt cô, “Tự trang điểm và tóc ?”

Chu Vân mím môi: “Được ạ.”

Kỳ Quang Viễn gật đầu: “Vậy về thôi.”

Về đến khách sạn, những khác vẫn về.

Kỳ Quang Viễn ám chỉ gì khác, ngoại trừ lúc khiêu vũ, cũng giữ cách với cô.

hiểu , khi cùng Kỳ Quang Viễn hành lang, Chu Vân một cảm giác bất an sâu sắc hơn.

Có lẽ là do bộ trang phục thực sự quá đắt.

Đến cửa phòng, Kỳ Quang Viễn đột nhiên dừng bước cô.

“Tổng giám đốc Kỳ?” Lòng Chu Vân thắt .

Kỳ Quang Viễn lặng lẽ cô một lát, : “Búi tóc lên.”

Thì là dặn dò cô chuyện , lẽ là yêu cầu về nghi thức.

Chu Vân gật đầu.

Khoảng năm giờ chiều, các đồng nghiệp lượt xách túi lớn túi nhỏ trở về, sáu giờ rưỡi đúng hẹn xuất phát đến địa điểm tiệc.

Chu Vân mặc chiếc váy, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác gió màu camel.

bước khỏi phòng, các đồng nghiệp liền phát một tràng thán phục.

“Được đó, Chu Vân, xinh quá ?”

thật, mắt cứ dán đây.”

“Không quá , cứ như minh tinh điện ảnh …”

“Cậu tự mua hả?”

“…”

Chu Vân dám là Kỳ Quang Viễn đưa cô mua, cô ậm ừ qua loa, lúc Kỳ Quang Viễn cũng .

Ánh mắt dừng cô một thoáng, đó liền rời , bình thản : “Đi thôi.”

Mọi lượt lên xe.

Cô đương nhiên cùng xe với Kỳ Quang Viễn, ngay cả Thân Hạo cũng ở đó.

Không sự căng thẳng của cô quá rõ ràng mà ngay cả Kỳ Quang Viễn cũng nhận .

Anh với giọng nửa đùa nửa thật: “Tối nay em chắc đến nỗi giẫm giày chứ?”

Chu Vân lập tức càng thêm căng thẳng.

Kỳ Quang Viễn đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vai cô, hiệu cô thư giãn.

Cô hít một thật sâu: “Em chỉ là từng dự những dịp như thế , sợ Tổng giám đốc Kỳ mất mặt.”

Kỳ Quang Viễn bình thản : “Với khuôn mặt của em, dù mất mặt đến khác cũng sẽ chấp nhặt với em.”

Chu Vân ngẩn .

Kỳ Quang Viễn đang khen cô ?

, thần sắc vẫn bình tĩnh, dường như chỉ đang thuật một sự thật.

Xe dừng cửa khách sạn.

Kỳ Quang Viễn xuống xe , mở cửa xe.

Không khí ẩm ướt và gió nhẹ bên ngoài đột nhiên ùa .

Kỳ Quang Viễn lịch lãm chìa tay về phía cô, đỡ cô xuống xe.

Cứ như cảnh trong phim.

Cô bước xuống xe đôi giày cao gót, chiếc xe từ từ lăn bánh .

Kỳ Quang Viễn khẽ đưa cánh tay về phía cô, dịu dàng : “Khoác tay .”

 

Loading...