Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 338: Tuyến IF thời thanh xuân – Hứa Tấn và Tô Ninh 19: Hồi kết
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:19:14
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đó hai chỉ ngủ hai tiếng.
Tô Ninh từng nghĩ, chuyện khiến thể tự chủ đến .
Hứa Tấn thật sự trở thành liều thuốc độc của cô.
Cô thích giọng trầm ấm đầy gợi cảm của .
Thích cái vẻ bá đạo và kiểm soát mà thể hiện lúc .
Cơ thể hai dường như vô cùng ăn ý, dễ dàng khuấy động giác quan và cảm xúc của đối phương, phóng đại chúng lên.
Lần cuối cùng kết thúc là 6 giờ sáng.
Cô mơ màng chìm giấc ngủ, Hứa Tấn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô.
Cô ngủ một mạch đến hơn 1 giờ trưa mới tỉnh.
Khi tỉnh dậy, Hứa Tấn đang cạnh cô để đặt đồ ăn.
Anh hỏi: "Muốn ăn gì?"
Cô rã rời , : "Thế nào cũng ."
Hứa Tấn gật đầu, nhanh chóng đặt xong bữa, sang ôm cô, hỏi: "Anh em đau ?"
"Cũng ." Tô Ninh đỏ mặt .
Hứa Tấn nhẹ hôn lên má cô một cái.
Một lát , đồ ăn tới, Hứa Tấn mặc quần áo lấy.
Đêm qua mệt mỏi cả đêm, bây giờ đúng là đói.
Cô vệ sinh cá nhân xong , thấy Hứa Tấn mở bữa ăn , đẩy một hộp súp gà đen nhỏ về phía cô: "Anh gọi cho em đấy, bồi bổ một chút."
"..." Tô Ninh im lặng hai giây, "Thường thì đàn ông mới cần bồi bổ ?"
Hứa Tấn cô, nửa đùa nửa thật : "Em chắc chắn tẩm bổ chứ?"
"..."
Tô Ninh vùi đầu ăn cơm.
Hứa Tấn kìm bật một tiếng trầm thấp.
Ăn xong cơm và uống hết súp, Tô Ninh mới cảm thấy hồi phục một chút thể lực.
Hứa Tấn quần áo, xuống lầu đổ rác.
Tô Ninh ghế sofa, nghĩ từng cảnh tượng đêm qua, kìm đỏ bừng mặt.
Để bản suy nghĩ linh tinh nữa, cô lấy sổ phác thảo và bút chì , tập vẽ quả táo bàn .
Sự tương phản sáng tối của ánh sáng, bóng đổ.
Màu sắc của quả táo thật hấp dẫn.
Cô rõ ràng vẽ ký họa để luyện tập, nhưng dường như luôn màu sắc của quả táo thu hút.
Một lát , cô hít một thật sâu, đặt bút xuống, chút thể nhập tâm.
Vẽ một trang ưng ý thì xé , Hứa Tấn .
Anh tới, cô một cái: "Muốn vẽ ?"
Tô Ninh gật đầu: "Mỗi ngày đều luyện tập, nếu sẽ cứng tay."
Hứa Tấn "ừ" một tiếng, phòng ngủ.
Vào lúc , bao giờ phiền cô.
Tô Ninh nín thở tập trung, cầm bút lên, khóe mắt đột nhiên thấy Hứa Tấn.
Cô cứng đờ .
Hứa Tấn hai bước, cứ thế dừng mặt cô, mặc gì.
Cô siết chặt cây bút chì trong tay, chỗ khác.
Mặc dù đêm qua chuyện xảy , nhưng cũng là trong bóng tối, cô thể thẳng thắn đối mặt với Hứa Tấn như thế .
Hứa Tấn thì bình tĩnh: "Không vẽ ký họa cơ thể ? Cứ lấy mà luyện tay ."
"..."
Anh tới, đưa tay vuốt ve má cô, từ từ xoay đầu cô .
"Bức ký họa cơ thể đầu tiên, vẽ ."
Cái cảm giác ghen tuông và sự chiếm hữu kỳ lạ .
Đầu ngón tay vuốt ve má cô dường như cũng mang theo ấm nóng bỏng.
Tô Ninh đành : "Được thôi."
Hứa Tấn hỏi: "Có thể ? Đứng lâu mệt lắm."
Tô Ninh dậy, dựng giá vẽ : "Anh sofa cũng , tìm một tư thế thoải mái một chút, vì sẽ giữ nguyên tư thế lâu."
Hứa Tấn: "Vậy nhé?"
Tô Ninh: "Ừ."
Anh cứ thế chống đầu ghế sofa vải, chân co , ánh mắt yên lặng cô.
Tô Ninh xuống, cầm bút bắt đầu vẽ.
Có lẽ vì thích chơi bóng rổ, nên những đường nét cơ bắp Hứa Tấn gọn gàng, .
Cô cảm thấy lòng bình yên một cách kỳ lạ, chỉ còn sự thưởng thức cái .
Mặt trời dần nghiêng về phía tây, lặn mọc.
Hứa Tấn trong tranh của cô trưởng thành hơn nhiều so với bốn năm , vẻ bất cần mặt cũng phai nhạt vài phần.
Lần đầu tiên vẽ Hứa Tấn, cô từng nghĩ sẽ vẽ suốt bốn năm trời – từ tranh phác thảo đến tranh sơn dầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-338-tuyen-if-thoi-thanh-xuan-hua-tan-va-to-ninh-19-hoi-ket.html.]
Và kỹ năng vẽ của cô, trong hơn một nghìn ngày đêm cũng ngày càng thành thạo, thậm chí bắt đầu nổi bật, một chút phong cách riêng.
Cô thích vẽ .
Mỗi vẽ dường như đều đang thưởng thức cơ thể nhất thế giới.
Anh là nàng thơ duy nhất của linh hồn cô.
Cô đặt nét bút cuối cùng, gật đầu với Hứa Tấn : "Xong ."
Hứa Tấn cong môi dậy, đến giá vẽ, bức tranh của cô : "Ninh Ninh, em càng ngày càng vẽ hơn đấy."
Tô Ninh : "Cũng cảm ơn , mẫu cho em suốt bốn năm mà thấy chán."
Hứa Tấn đưa tay ôm lấy cổ cô, nhỏ tai cô: "Được em vẽ là vinh dự của ."
Tô Ninh lấy khuỷu tay huých một cái, ý cô rửa tay, vì tay dính đầy màu vẽ.
Hứa Tấn buông cô .
Đợi Tô Ninh rửa tay xong , Hứa Tấn mặc quần áo, cắt trái cây sofa đợi cô cùng ăn.
Cô xuống bên cạnh , hỏi: "Bài nghiệp của em vẽ thế nào ?"
Tô Ninh : "Cũng gần xong , chỉ cần chỉnh sửa chi tiết một chút nữa là ."
Cô lẽ chút năng khiếu về hội họa, bức tranh năm thứ ba đại học của cô bán với giá mười vạn, đối với một sinh viên đại học mà thì .
"Luận văn của em thì ?"
"Đã nộp bản nháp ."
Hứa Tấn "ừ" một tiếng, đột nhiên gọi cô: "Ninh Ninh."
"Dạ?"
Hứa Tấn từ từ : "Anh mời em vẽ cho bố mỗi một bức chân dung, vinh dự ?"
Tay Tô Ninh đang bóc nho dừng .
Cô Hứa Tấn, hiểu ý nghĩa câu của .
Mấy năm nay hai gần như là sống chung, nhưng ai nhắc đến chuyện về nhà đối phương, vì còn quá sớm.
Mặc dù tình cảm với Hứa Tấn vẫn luôn ngọt ngào, nhưng cô nghĩ, ít nhất vài năm nữa, Hứa Tấn mới nhắc đến chuyện với cô.
Cô ngờ sớm đến .
vì mở lời, cô đương nhiên thể từ chối.
Cô giả vờ trấn tĩnh đặt quả nho miệng, từ từ nuốt xuống, : "Được thôi."
Hứa Tấn , đưa tay xoa đầu cô, : "Anh nấu cơm."
Tô Ninh bóng dáng bận rộn trong bếp, chút cảm khái.
Mấy năm khi mới , còn gì, đánh trứng còn lỡ rơi xuống đất.
bây giờ, thể thành thạo nấu nhiều món.
Đương nhiên, cô cũng .
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác chân thực.
Nhớ đầu gặp Hứa Tấn, cô thấy nguy hiểm, là độc dược, nhưng sức hút c.h.ế.t đối với cô.
Lúc đó cô sẽ nghĩ rằng, một ngày nào đó trong tương lai, đàn ông sẽ nấu canh trong bếp cho cô.
Sau bữa cơm, Tô Ninh rửa bát, cùng Hứa Tấn cuộn ghế sofa xem tin tức tài chính hai tiếng đồng hồ, đó hai cùng lên giường ngủ.
Hứa Tấn thích ôm cô ngủ từ phía .
đêm hôm đó, cô bỗng mơ một giấc mộng lạ.
Trong mơ, cô là học sinh chuyển trường năm cấp ba, cũng ở bên Hứa Tấn, nhưng mối quan hệ của hai định như bây giờ, thậm chí cả hai đều từng hẹn hò vài mối tình, giày vò lẫn .
Cảm giác trong mơ quá chân thật, cô lập tức tỉnh giấc.
Trong bóng tối mờ ảo, thấy đường nét đang ngủ say của Hứa Tấn, tiếng hít thở nhẹ nhàng của , nhớ trong mơ bên cạnh luôn những phụ nữ khác vờn quanh, cô bỗng kìm rơi lệ.
Hứa Tấn lúc cũng tỉnh, theo bản năng ôm chặt lấy cô: “Sao thế?”
Tô Ninh : “Em mơ thấy ở bên khác.”
“Sao thế ?” Hứa Tấn cúi đầu hôn lên trán cô, dịu giọng , “Chỉ là mơ thôi mà.”
Tô Ninh rúc lòng , ôm chặt lấy eo .
Cô nhớ , năm cấp ba bố Tô từng nhắc đến chuyện cô chuyển trường một , nhưng cô thấy giáo viên mỹ thuật ở trường Nhị Trung khá nên từ chối, vì mãi đến năm cuối cấp ba cô mới chuyển đến.
Cứ như chỉ thiếu chút nữa thôi, thứ trong mơ trở thành sự thật.
Hứa Tấn ôm cô, cảm nhận cơ thể cô đang khẽ run.
Đây là đầu tiên Tô Ninh sợ hãi đến mặt .
Anh đợi một lát, : “Anh vốn định chuẩn một chút, nhưng mà…”
Anh cúi đầu, môi kề trán cô, , “Ninh Ninh, khi nghiệp chúng kết hôn .”
Nỗi buồn trong giấc mơ của Tô Ninh đột ngột tan biến.
Cô khựng , Hứa Tấn: “Anh thấy sớm ?”
“Sớm muộn gì cũng cưới em, chi bằng sớm một chút.” Hứa Tấn đưa tay xoa xoa tóc cô, “Làm vợ , ?”
Tô Ninh mím môi, khẽ “ừm” một tiếng.
“Móc ngoéo .”
“…Được.”
Trong bóng tối, Hứa Tấn chính xác tìm thấy tay cô, móc chặt lấy ngón út của cô.
Giống như năm cấp ba, cùng một nữa hẹn ước, ở bên trọn đời.
(Kết thúc tuyến IF - Hứa Tô)