Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 326: Dòng thời gian thay thế ở trường học - Hứa Tô 07: Tôi có nói tôi thích em à?
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:19:02
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Tấn nhanh lái một chiếc Audi đến đậu mặt cô, Tô Ninh lên xe, ghế phụ.
Hứa Tấn: “Thắt dây an .”
Tô Ninh vội cúi đầu thắt dây an .
Hứa Tấn đưa cô đến một nhà hàng Tứ Xuyên, treo biển là văn phòng đại diện Tứ Xuyên tại Bắc Kinh.
Hai chọn một vị trí cạnh cửa sổ xuống, Hứa Tấn : “ đến đây ăn.”
Tô Ninh gật đầu: “Vậy gọi món .”
Hứa Tấn gọi một con cá chép đen nấu cay.
Gọi xong, cô. Tô Ninh chút tự nhiên cúi đầu rót nước, rót xong một cốc, đưa cho Hứa Tấn.
Hứa Tấn mỉm cầm lên uống một ngụm, hỏi: “Gần đây cảm thấy luyện toán thế nào?”
Tô Ninh: “Rất hiệu quả, những dạng bài cho tỷ lệ trùng lặp trong bài thi cao.”
Hứa Tấn: “Khen đấy ?”
Tô Ninh ngập ngừng gật đầu.
Hứa Tấn bật , càng vui vẻ hơn.
Trong suốt bữa ăn, hai chuyện phiếm, Hứa Tấn cũng gì quá đáng, càng gì vượt quá giới hạn.
Điều khiến Tô Ninh thả lỏng hơn nhiều.
Ăn xong, hai rời khỏi nhà hàng lên xe.
Suốt bữa ăn, Tô Ninh tìm thấy cơ hội nào để mở lời.
Lên xe, Hứa Tấn hỏi cô: “Em sống ở ? đưa em về.”
Tô Ninh mím môi, gọi tên : “Hứa Tấn.”
Hứa Tấn một tiếng: “Có chuyện với ?”
Tô Ninh gật đầu.
Tay cô khẽ nắm , kéo dây an , hít một thật sâu, : “Hứa Tấn, rõ với , ý định yêu đương.”
Ánh mắt Hứa Tấn lập tức trầm xuống.
Một khi mở lời, những lời tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tô Ninh : “ lãng phí thời gian , …”
Hứa Tấn nhàn nhạt cắt lời cô: “ thích em ?”
“…”
Quả thực .
Tô Ninh: “Mọi đều …”
“Mọi ? Ai?” Hứa Tấn lạnh giọng hỏi.
Tô Ninh : “Vậy thích .”
Hứa Tấn chằm chằm cô, gì.
Tô Ninh gật đầu: “Vậy thì quá.”
Sắc mặt Hứa Tấn trầm xuống.
Tô Ninh cắn môi, đưa tay mở cửa xe: “Vậy tự bắt taxi về là , cần phiền …”
“Cạch” một tiếng, cửa xe đột nhiên khóa .
Tô Ninh Hứa Tấn.
Hứa Tấn nhàn nhạt: “Địa chỉ.”
Tô Ninh cắn môi.
Hứa Tấn: “Không thể bỏ em đây một .”
Tô Ninh gì.
Hứa Tấn đặt tay lên vô lăng, mắt thẳng phía : “Được, cứ thế mà lì.”
Tô Ninh đợi một lát, vẫn báo địa chỉ.
Mặc dù với bố là trưa nay sẽ ăn cơm với bạn học, nhưng cũng thể về quá muộn, sẽ hỏi han.
Hứa Tấn đạp ga.
Xe chạy định, cho thấy lái xe thành thạo.
Chỉ là suốt đường đều giữ vẻ mặt lạnh nhạt, gì.
Không khí trong xe chút nặng nề, Tô Ninh đặt ba lô lên đùi, lấy một cuốn sách , định dịu sự căng thẳng .
Vừa lấy mở, liền thấy Hứa Tấn nhàn nhạt : “Đừng sách trong xe, cho mắt.”
Tô Ninh đành khép sách , cất ba lô.
Suốt đường , Hứa Tấn chỉ với cô đúng câu đó.
Thấy sắp đến khu biệt thự nhà , Tô Ninh sợ nhà thấy, : “Cứ dừng ở ngã tư phía là , cảm ơn .”
Cứ tưởng Hứa Tấn sẽ kiên quyết đưa cô đến tận cửa nhà, cô đang nghĩ xem nên từ chối thế nào, thì Hứa Tấn liếc cô một cái, đạp phanh.
Không giống như dự tính, Tô Ninh đợi vài giây, : “Vậy xuống xe đây.”
Tiếng “cạch” của cửa xe mở khóa vang lên.
Tô Ninh mở cửa xe, xuống xe, với : “Vậy đường cẩn thận.”
Anh vẻ lười biếng, đáp lời.
Tô Ninh mím môi, đóng cửa xe .
Chiếc xe khi đầu, “vút” một cái phóng nhanh như chớp.
Tô Ninh giật – hóa lái xe nhanh đến ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-326-dong-thoi-gian-thay-the-o-truong-hoc-hua-to-07-toi-co-noi-toi-thich-em-a.html.]
Cô chút lo lắng, nghĩ một lát vẫn lấy điện thoại , gửi một tin nhắn WeChat cho Hứa Tấn.
"Anh lái xe cẩn thận, thượng lộ bình an nhé."
Hứa Tấn trả lời, cô cũng thấy .
Tô Ninh về đến nhà, bố vẫn còn , chỉ dì giúp việc ở nhà.
Cô lên lầu đặt cặp sách lên bàn học trong phòng, hít một thật sâu, phòng tắm để tắm rửa.
Nước nóng dội lên , cô chút lơ đễnh.
Rõ ràng rõ ràng với Hứa Tấn , nhưng tại … cô dường như cũng cảm thấy hụt hẫng.
Hứa Tấn chút khác so với những gì cô tưởng tượng.
Lần đầu gặp , cô cứ ngỡ là một tên côn đồ, nhưng hóa học giỏi, top ba khối.
Sau trong ký túc xá nam rằng sẽ bao che cho cô, cô nghĩ sẽ là hành động bốc đồng và mạnh mẽ.
Khi mời ăn, cô cũng nghĩ đến nhiều cảnh tượng, sợ sẽ tranh giành trả tiền, sợ đồng ý mà cứ đeo bám.
Không ngờ, gì cả.
Đến cửa nhà, cũng gì, cứ thế thả cô xuống bỏ .
Anh đúng là kiểu tùy hứng và phóng khoáng.
Cũng .
Tô Ninh cảm thấy buồn bã, khi tắm xong cô ngâm trong phòng tắm một lúc mới ngoài. Cô liếc điện thoại, một cuộc gọi nhỡ từ Hứa Tấn.
Cô chút bất ngờ, vội vàng mở WeChat.
Trong WeChat, Hứa Tấn gửi ba tin nhắn từ nửa tiếng .
"Về nhà ?"
"?"
"Gọi cho em nhé?"
Rõ ràng là đang lo lắng cho cô.
Có gì mà lo lắng chứ, đưa cô đến tận ngã tư mà.
Chỉ là đôi khi bố cô sẽ về sớm, cô sợ lỡ bắt gặp.
Cô đang định trả lời tin nhắn thì màn hình điện thoại sáng lên, Vệ Nhiễm Nhiễm gọi đến.
"Ninh Ninh, Hứa Tấn nhờ hỏi về nhà ?"
"Về ." Tô Ninh vội vàng , "Mình tắm nên xem điện thoại."
Vệ Nhiễm Nhiễm "ờ" một tiếng, đầy ẩn ý, "Anh lo cho lắm đó, Ninh Ninh."
Tô Ninh tiếp lời, Vệ Nhiễm Nhiễm hiểu ý cúp điện thoại.
Tô Ninh trả lời Hứa Tấn một tin nhắn WeChat: "Em về nhà , tắm nên thấy, xin ."
Sau khi gửi tin nhắn , cô nghĩ một lát, lịch sự hỏi : "Còn thì ?"
Hứa Tấn: "Đang chơi bóng."
Cũng chính lúc cô mới , Hứa Tấn là kiểu học sinh giỏi thật sự chỉ chăm học khi ở lớp, còn khi nghỉ thì nhất định sẽ chơi khắp nơi nhưng vẫn thể đạt điểm cao chót vót.
Anh thực sự thông minh, còn trí nhớ siêu phàm.
Cô thì như .
Tô Ninh ở nhà bài thi cả cuối tuần, phát hiện điểm môn toán của tăng gần 20 điểm.
Thứ nhất là độ chính xác trong tính toán cao hơn, thứ hai là tốc độ tính toán cũng nhanh hơn nhiều.
Thứ ba là những bài tập Hứa Tấn cho cô luyện tập, trong đề thi luôn gặp vài câu.
Sau khi đối chiếu đáp án, cô thả lỏng một lát, bất giác lấy bút bắt đầu vẽ để thư giãn.
Vẽ một lúc lâu, Tô Ninh dừng bút, chợt nhận đang vẽ khuôn mặt nghiêng của Hứa Tấn.
Mũi, cằm, đều giống.
Cô vội vàng tìm cục tẩy để xóa, tẩy một nét thì dừng – cô dùng bút gel để vẽ.
Cằm cục tẩy lem một mảng nhỏ, khiến kỹ năng vẽ của cô trông tệ.
Cô nghĩ một lát, thêm vài nét.
tờ giấy thi … nhất định thể để khác thấy.
Chủ nhật học , Tô Ninh cảm thấy trong lòng chút thấp thỏm.
May mắn là khi cô đến chỗ thì Hứa Tấn vẫn đến.
Cả ngày hôm đó cô dám đầu .
Buổi tự học tối, Hứa Tấn cũng phía cô. Chuông tan buổi tự học vang lên, là đầu tiên rời khỏi lớp học.
như dự đoán.
Tô Ninh cuốn sổ ghi chép toán học mặt, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trong lòng dâng lên chút hụt hẫng.
Vì rõ ràng , đương nhiên sẽ đến nữa.
Cô cũng thể tiếp tục nhận những ưu ái của .
Nội dung trong mấy cuốn sổ ghi chép cô photo xong cuối tuần , vẫn nên trả cho .
Cô đợi đến khi lớp học vắng , nhân lúc về, nhét bốn cuốn sổ ghi chép trở ngăn kéo của Hứa Tấn.
Sáng sớm hôm , cô bước lớp từ cửa , thấy Hứa Tấn ở chỗ của , mặt còn để bốn cuốn sổ ghi chép.
Tim cô thắt , cô bước đến.
Hứa Tấn thấy tiếng bước chân, đầu cô.
Anh vươn tay lật lật mấy cuốn sổ bàn, nhướng mày : "Sao thế? Chưa qua sông vội rút ván ?"
Tô Ninh: "..."