Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 307: Hứa Tô 39: Anh ấy chơi mạt chược là để tương tác với vợ
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:18:42
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi xem một lúc, Tô Ninh đại khái hiểu rõ quy tắc.
Hứa Tấn sợ cô buồn chán, hỏi cô: "Muốn thử ?"
Tô Ninh : "Được thôi."
Cô cảm thấy đầu tiên thử điều Hứa Tấn thích, và hề bài xích.
Hứa Tấn xoa đầu cô: "Học về nhà thể chơi mạt chược đôi."
Dư Dương: "Chậc, sống chung ?"
Giọng Hứa Tấn lười biếng: "Cậu ý kiến ?"
Dư Dương: "Ối chà, là cái thá gì mà dám ý kiến chứ?"
Mọi đều bật .
Tô Ninh với vận may của tân thủ bắt đầu bốc bài.
Hứa Tấn tiện ôm cô nữa, liền sang chiếc ghế bên cạnh, tay đặt lên lưng ghế lưng cô, cũng mở lời chỉ dẫn, chỉ thỉnh thoảng vài câu khi Tô Ninh dùng ánh mắt hỏi .
Chẳng mấy chốc, Tô Ninh ngơ ngác Hứa Tấn: "Cái ù ?"
Hứa Tấn mỉm : " ."
Dư Dương kinh ngạc: "Không chứ, mới mấy phút thôi mà?"
Mấy ván , Tô Ninh thể hiện cái gọi là ánh hào quang của tân thủ trong giới mạt chược.
"Cặp, ù cặp~"
"Phỗng, tự bốc~"
"Phỗng, phỗng, ù ~"
Mọi : "..."
Hứa Tấn đến rung cả vai.
Dư Dương chịu hết nổi, Tô Ninh: "Không chứ, vận may của cô cũng quá đấy?"
Sau khi đổi vị trí hai vòng, Dư Dương cuối cùng cũng chờ bài, thở phào nhẹ nhõm, ngờ ngay đó Tô Ninh cũng theo đó mà chờ bài.
Dư Dương gần một cái: "Cô chờ con gì?"
Tô Ninh vội vàng đưa tay che bài.
Hứa Tấn: "Không , chờ bài thì đổi bài nữa, thể xem mà."
Tô Ninh lúc mới nửa hiểu nửa nhường tay .
Dư Dương quân bài Tô Ninh đang chờ – Thất Vạn, Bát Vạn, Bát Vạn, Bát Vạn, Cửu Vạn.
Chỉ chờ một con Bát Vạn kẹp giữa thôi ?
Đây là kiểu chờ bài gì mà khó khăn thế ???
Chờ một quân bài duy nhất còn bàn?
Bài còn ít nhất một nửa, cách chờ bài như ?
Hơn nữa, xác suất con Bát Vạn khác giữ trong tay cao.
Sao Hứa Tấn quản cô chứ?
Khóe miệng Dư Dương giật giật, chồng bài.
Vẫn ai đánh Bát Vạn.
Thôi , dù vẫn còn cơ hội.
tin Tô Ninh còn thể ù .
Vừa âm thầm lầm bầm xong, thấy Tô Ninh bốc một quân bài, mắt sáng lên, đưa cho Hứa Tấn xem.
Hứa Tấn mỉm gật đầu với cô.
Tô Ninh: "Tự bốc."
Dư Dương: ???
Dư Dương: "Không chứ, cái cũng thể tự bốc ? thật sự phục . Chờ độc một con Bát Vạn kẹp giữa mà cũng tự bốc ?"
Dư Dương: " mất bình tĩnh , thật sự— Tô Ninh đánh cho mất bình tĩnh , yêu cầu nghỉ ngơi."
Bàn tạm dừng, đều dậy hoạt động hoặc vệ sinh.
Tô Ninh nhịn vươn vai: "Sao cảm giác còn mệt hơn cả vẽ tranh của em nữa ? Em thật sự nhúc nhích tí nào, căng thẳng quá."
Hứa Tấn bật , nắm lấy tay cô: "Ra ngoài hít thở khí chút nhé?"
"Được ạ." Tô Ninh.
Gió đêm hiu hiu, khi họ ngoài, ít cũng ngoài hóng mát.
Thời tiết nóng bức, nhịn mua kem.
Hứa Tấn hỏi: "Muốn ăn ?"
Tô Ninh lắc đầu: "Ngọt quá."
Hứa Tấn tự lấy một cây kem, vì ngại ở cửa đông , liền dẫn Tô Ninh đến một gốc cây đa bên đường phía , nhanh chóng ăn hết cây kem.
Tô Ninh phấn khởi : “Em là cao thủ mạt chược ?”
Hứa Tấn : “Cả bàn chỉ em là giỏi nhất.”
Tô Ninh cong cong khóe mắt : “Vậy em thắng ?”
Hứa Tấn nhướng mày: “Không thể.”
Tô Ninh phục, ngả lòng : “Nhất định thể.”
Hứa Tấn thuận tay ôm lấy eo cô.
Vào giờ , đêm tĩnh lặng.
Trong màn đêm u tối, những ánh đèn neon xa xa vẫn còn thắp sáng.
Không khí đột nhiên trở nên mờ ám.
Chỉ cần một ánh mắt của , cô gì.
Cô về phía : “Đằng nhiều quá…”
Hứa Tấn thì thầm: “Muốn hôn em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-307-hua-to-39-anh-ay-choi-mat-chuoc-la-de-tuong-tac-voi-vo.html.]
Tô Ninh: “…”
Hứa Tấn: “Chỉ hôn một cái thôi.”
Hơi thở của Tô Ninh trở nên căng thẳng.
Có cây che khuất, chắc cũng chứ?
“Vậy thì một cái thôi.”
Hứa Tấn vòng tay qua cổ cô hôn xuống.
Làm thể chỉ một cái…
Anh hôn, cô liền thể kiềm chế.
Cô đẩy cũng nhúc nhích, cuối cùng đành cắn một cái thật mạnh.
Cảm nhận cô thật sự chút tức giận, Hứa Tấn mới buông cô , khẽ thành tiếng.
Những đang cửa quán mạt chược, cách đó một con đường phụ, đều kìm mà buôn chuyện.
“Hứa tổng đúng là đang đắc ý phơi phới.”
“Anh thật sự thích Tô Ninh, đúng là khác biệt.”
“ , từng thấy như thế …”
“…”
Trương Tuyền đặt điện thoại xuống, chụp cảnh . Từ góc của cô, cô gần như thu trọn tầm mắt cảnh Hứa Tấn vòng tay ôm Tô Ninh lòng và hôn cô như thế nào.
Trong lòng kìm mà chua xót.
Nghỉ ngơi hơn mười phút, Hứa Tấn dẫn Tô Ninh trong.
Hai họ , những khác cũng đều theo.
Sau khi Dư Dương trở , chịu lên bàn nữa: “Không , , tâm lý Tô Ninh đánh bại .”
Cậu chợt lóe lên một ý tưởng: “Ấy, Hứa ca, lên , tự lên chơi.”
Mắt Tô Ninh sáng lên, háo hức thử.
Hứa Tấn một tiếng, vị trí ngay Tô Ninh.
Tô Ninh: “Nhị vạn.”
Hứa Tấn: “Phỗng.”
Tô Ninh bốc bài, đánh một quân: “Ngũ vạn.”
Hứa Tấn: “Phỗng.”
Tô Ninh: “?”
Tô Ninh Hứa Tấn.
Hứa Tấn: “Sao thế? Không phỗng ?”
Chủ yếu là thế khiến cô vẻ như đang cố ý cho ăn bài.
Tô Ninh bốc thêm một quân bài, nắm trong tay phân vân mãi, đó mới cẩn thận đánh một quân lục vạn.
Hứa Tấn vươn tay định .
Tô Ninh: “Lại phỗng ?”
Hứa Tấn: “Không phỗng.”
Tô Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Tấn: “Cáy.”
Tô Ninh: “…?”
Dư Dương Hứa Tấn bài của , gần như ngây ngốc.
Chơi phỗng bài kiểu ư?
Rõ ràng là nhiều bộ bài thành hình và thể ù, ba, sáu, chín vạn đều thể ù, vì phỗng mà tháo bỏ sảnh trong tay.
Dư Dương bó tay.
Được , hiểu , khác chơi mạt chược là để thắng, còn vị chơi mạt chược là để tương tác với vợ.
Tô Ninh suýt chút nữa sợ đến mức dám đánh tiếp.
May mà đó Hứa Tấn thêm hành động nào nữa.
Đánh tiếp, Tô Ninh chờ ù.
Cô Hứa Tấn: “Sao vẫn ù? Lâu thế .”
Hứa Tấn: “Tay đen quá mà.”
Nói xong, ném một quân lục sách.
Tô Ninh cong môi: “Ù .”
Hứa Tấn lộ vẻ mặt bực bội, nhưng khóe môi vẫn ngừng nhếch lên.
Mấy ván tiếp theo, cơ bản đều giữ nguyên kịch bản .
Hứa Tấn ngay từ đầu điên cuồng phỗng bài của Tô Ninh, nhanh chờ ù, nhưng luôn thể ù mà còn thường xuyên "chỉ điểm" cho Tô Ninh.
Những bàn bài đều hiểu rõ như ban ngày, nhưng , chỉ cùng dỗ dành vợ.
Chơi đến 1 giờ sáng, Tô Ninh vẫn còn chơi tiếp, nhưng thực sự mệt và buồn ngủ, : “Đi thôi.”
Hứa Tấn gật đầu, vứt các quân cờ trong tay xuống, : “Hôm nay thua tính của .”
Hứa Tấn thường xuyên hào phóng như , nếu thì nhiều phụ nữ sẵn lòng theo .
Tô Ninh cũng để tâm, ngáp một cái dậy, Hứa Tấn ôm eo ngoài.
Sau khi lên xe, Tô Ninh dựa lòng Hứa Tấn, giọng điệu giấu sự phấn khích: “Hôm nay tay em đúng là đỏ thật, cảm giác đánh thế nào cũng thắng.”
Hứa Tấn: “ .”
“Tay kém quá, nào cũng phỗng bài em nhiều thế, ngay từ đầu chờ ù mà cứ ù ?”
Hứa Tấn: “Tay kém, .”
Tô Ninh: “Không ngờ em thật sự thắng , còn em thắng cơ.”
Hứa Tấn đưa tay xoa đầu cô: “Ai ngờ hào quang tân thủ của em lợi hại đến thế chứ, Tô tiểu thư.”