Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 298: Hứa Tô 30: Đến đón em
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:14:54
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cha Tô : “Chỉ là thiết kế nội thất thôi mà, tốn của con mấy ngày công sức chứ?”
Hứa Tấn vẫn lặng lẽ cô.
Tô Ninh đành đồng ý.
Cô , cô đồng ý thì sẽ bỏ cuộc.
Sau khi cô gật đầu, Hứa Tấn : “Vậy thì đa tạ cô Tô Ninh.”
Anh sang với cha Tô Ninh: “Chú, dì, trời khuya , cháu xin phép phiền nữa.”
Cha Tô gật đầu, cả nhà tiễn tận cổng biệt thự.
Chiếc xe của biến mất trong màn đêm.
Cha Tô đầu Tô Ninh.
Sắc mặt cô tự nhiên, hình như cũng chút chột , liền chạy về nhà.
Cha Tô nhịn cong môi .
Ông suy nghĩ một lát, đặc biệt ngoài gọi điện thoại cho Thân Trường Giác, hỏi chi tiết về tình hình của Hứa Tấn.
Thân Trường Giác đương nhiên khen Hứa Tấn lên tận trời, hiếm khó tìm.
Nào là khả năng ghi nhớ như chụp ảnh, trong top 10 của thành phố đậu đại học T, hai mươi lăm tuổi trở thành kế nhiệm của Hồng Phàm, điều hành các dự án hàng trăm tỷ…
Chuyện tình yêu cũng chỉ vài , vì quá bận nên chẳng đến , bên cạnh cũng những phụ nữ lằng nhằng.
Cha Tô càng lúc càng vui.
Tô Ninh trở về phòng lầu, giường, cắn môi đưa tay kéo cổ áo sơ mi xuống.
Hối hận vì hôm nay mặc chiếc áo .
Rõ ràng Hứa Tấn lập tức cô chọc giận.
cũng thể trách cô, hồi cấp ba cô mặc cái Hứa Tấn cũng biến thái đến mức đó.
Cô hồi tưởng cảnh Hứa Tấn vùi đầu n.g.ự.c lúc nãy, lập tức đưa tay che khuôn mặt nóng bừng.
Một lát , cô vẫn rửa mặt bằng nước lạnh, nhiệt độ mặt mới từ từ giảm xuống.
Điện thoại lúc rung lên.
Cô mở .
Hứa Tấn gửi một tin nhắn WeChat: “Còn năm phút nữa.”
Tô Ninh: “…”
Nhanh ?
Cô dậy, xuống lầu.
Cha Tô Ninh chuẩn ngủ, thấy cô ngoài thì ngạc nhiên: “Không ở nhà ?”
Tô Ninh cố gắng một cách tự nhiên: “Tối nay con còn vẽ, bố ngủ sớm , tạm biệt.”
May mà cha Tô Ninh quen với việc cô ở bên ngoài nên gì thêm.
Cô xách túi chạy ngoài.
Bước khỏi cổng biệt thự, Tô Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Cô bao giờ mâu thuẫn như .
Một mặt rõ ràng Hứa Tấn ép ngoài, mặt khác dường như thầm cảm thấy vui vẻ vì sự đổi đột ngột mạnh mẽ của .
Không giống như đây, cô cứ thì cứ để cô , dường như hề bận tâm chút nào.
Cô ngẩng đầu về cuối con đường, một chiếc xe dừng ở góc cua, nhấp nháy đèn báo hiệu.
Cô hít một thật sâu, đang chuẩn tới, đột nhiên thấy một đốm lửa sáng lên trong bóng tối phía .
Bóng đó bước từ bóng tối, cợt cô: “Anh cứ tưởng em sẽ đợi đến phút cuối cùng mới ngoài.”
Trong giọng vài phần đắc ý.
Cô dừng hai giây, .
Anh dập tắt điếu thuốc, đến đưa tay về phía cô: “Đến đón em, đoạn đường khá tối.”
Khu biệt thự cách xa, đèn đường cũng thưa thớt, đúng là một đoạn khá tối.
Tô Ninh hất tay : “Hứa công tử đừng nhầm lẫn, sợ tối .”
Hứa Tấn khẽ một tiếng, một nữa nắm lấy tay cô, siết chặt, mười ngón tay đan xen .
“Sợ em thích một .”
Lần Tô Ninh giãy giụa nữa.
Cô thực sự thích một những con đường nhỏ như thế , luôn cảm thấy cô đơn lạ thường.
Hứa Tấn dắt cô về phía , nhẹ nhàng : “Hơn nữa, cũng từng đón ai khác như thế .”
Tô Ninh dừng bước, , : “Giờ thì Hứa tổng lời ngọt ngào thật là dễ dàng.”
Hứa Tấn : “Đều là để tài xế đón.”
Tô Ninh: “Hồi đại học cũng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-298-hua-to-30-den-don-em.html.]
Cô nhắc đến cái tên đó.
Hứa Tấn cô: “Chỉ đến sân bay đón em thôi.”
Tô Ninh giật , nhưng vì câu của mà tâm trạng tự chủ hơn nhiều.
Hứa Tấn nắm tay cô suốt quãng đường.
Cô như thể về khi nghiệp cấp ba.
Tương lai của hai định, phụ còn quản lý, nhiều thời gian để chơi khắp nơi.
Anh cố gắng thuyết phục cô cùng du lịch, nhưng cô sợ rằng nếu ở chung thì cả hai sẽ kiềm chế nên từ chối.
Dù thì lúc đó Hứa Tấn bắt đầu cố gắng phá vỡ một giới hạn an , cô cảm thấy sẵn sàng.
Hứa Tấn cũng ép cô, chỉ ở bên cô khắp Bắc Thành.
Anh nắm tay cô, qua từng con hẻm, những ngọn núi nổi tiếng xung quanh cũng đều qua.
Sau trong cuộc đời cô, còn lúc nào thuần túy như nữa.
Cô hoài niệm, cơ thể vô thức nghiêng về phía một chút.
Hứa Tấn nhận , cong môi , cứ thế dắt cô xe.
Anh vòng qua đầu xe , nghiêng thắt dây an cho cô.
Anh cô: “Cũng từng thắt dây an cho ai khác.”
Tô Ninh: “…”
Cô mặt .
Hứa Tấn một tiếng, xe từ từ khởi động.
Tô Ninh : “Vẫn là đến chỗ .”
Hứa Tấn liếc cô: “Tại đến chỗ ?”
Tô Ninh ngoài cửa sổ, gì.
Bên ngoài tối đen như mực, cửa sổ phản chiếu bóng hình của Hứa Tấn.
Tô Ninh : “Hoặc là đến khách sạn.”
Khi cô câu , giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
Hết dỗ dành ép buộc, khó khăn lắm mới đưa ngoài, Hứa Tấn cũng dám ép quá chặt, vẫn theo cô đến chỗ cô.
Lần nhà, Tô Ninh nhấn mật khẩu mà trực tiếp dùng vân tay.
Là một học nghệ thuật, cô đặc biệt nhạy cảm với thông tin sinh trắc học, đây thích lưu dấu vân tay, cũng thích sử dụng.
Hứa Tấn ép đến mức còn cách nào.
Hứa Tấn chỉ nhướng mày, cũng gì.
Vào nhà giày xong, Tô Ninh lấy hai chai nước khoáng từ tủ lạnh , đưa một chai cho Hứa Tấn.
Hứa Tấn uống một ngụm, : “Khi nào thì mới xứng đáng một đôi dép lê ở nhà em?”
Tô Ninh: “Anh thể đến.”
Hứa Tấn: “Không cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Tô Ninh nhịn bật .
Thời tiết bắt đầu ấm lên, tối nay đặc biệt nóng, còn oi bức, sắp mưa .
Hứa Tấn cầm chai nước khoáng trong tay, dựa chiếc bàn dài bên tường phòng khách: “Chỗ cũng do em tự trang trí ?”
Tô Ninh “ừ” một tiếng, đưa tay cởi cúc áo sơ mi cùng.
Sau khi cởi xong cô mới nhận điều , theo bản năng đưa tay che ngực.
Sắc mặt Hứa Tấn hề đổi: “Nóng ?”
Tô Ninh gật đầu một cái, giả vờ bình tĩnh quạt quạt mặt: “Anh thấy ? Vẫn còn oi bức.”
Hứa Tấn hỏi: “Có cần bật điều hòa ?”
Tô Ninh : “Điều hòa năm nay vệ sinh.”
Hứa Tấn từ từ đến, đưa tay đẩy một cái, cô liền dựa chiếc bàn dài.
“Vậy đây?” Anh nhấc chai nước khoáng lên, từ từ đổ nước từ cằm cô xuống cổ.
Cô hoảng hốt, gọi : “Hứa Tấn.”
Anh nghiêng , ghé tai cô hỏi: “Được ? Sẽ quá đáng .”
Tô Ninh vòng tay ôm chặt lấy chiếc bàn gỗ dài, .
“Tin .”
Cô do dự gật đầu.
Anh vặn nắp chai nước khoáng, từng chút một đổ nước từ cằm cô xuống cổ.
Áo sơ mi nhanh chóng ướt đẫm, cái lạnh khiến cô chịu nổi, phần cong lên.
Hứa Tấn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Ninh Ninh, em thật .”