Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 295
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:14:51
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật gối đầu lên cánh tay Hứa Tấn hề thoải mái chút nào.
cô vẫn thích gối, cô thích cử chỉ mật liên quan đến Hứa Tấn, thậm chí vì thế mà khó chịu một chút cũng .
Cơn buồn ngủ ập đến, cô nhanh chóng chìm giấc ngủ sâu.
Đây là đầu tiên cô ngủ ngon đến trong mấy ngày qua.
Bên cạnh là mùi hương quen thuộc, yên tâm của cô yêu.
Một giấc tỉnh dậy, hơn 9 giờ sáng.
Hứa Tấn vẫn ở bên cạnh cô.
Anh thức dậy sớm, một tay cầm điện thoại hình như đang nhắn tin, cánh tay còn vẫn kê cổ cô – cô gối đầu lên tay cả đêm.
Tô Ninh vội vàng nhấc cổ lên, ngây một lát, hỏi: “Anh mỏi tay ?”
Hứa Tấn một cách phóng đãng: “Mỏi cũng để em gối chứ, thấy em gối thoải mái thế mà.”
Anh rút tay về, cử động một chút, nhịn "hít" một tiếng.
Tô Ninh vì cảnh mà cảm thấy xao xuyến.
Tính , cô và Hứa Tấn luôn những chuyện ồn ào, những khoảnh khắc đời thường thế ít đến đáng thương.
Cô luôn ngước mắt , đôi mắt luôn sâu sắc, mang theo vài phần bất cần đời, như thể sẽ đặt bất cứ ai, bất cứ chuyện gì lòng.
Người đàn ông dục vọng chinh phục, cô nghĩ lẽ phụ nữ cũng .
Nếu thì cô từ tận đáy lòng mong trở thành duy nhất của .
Hứa Tấn cụp mắt, đối diện với ánh của cô.
Tô Ninh hiếm khi dùng ánh mắt nghiêm túc pha chút say mê như để .
Cô là cô tiểu thư kiêu ngạo phóng khoáng, khi ở bên cũng mang theo chút kiêu căng, như thể sẽ bao giờ cúi đầu vì ai, cũng bao giờ quá bận tâm đến ai.
Mặc dù cô yêu , nhưng cũng rõ cô thể rời bỏ bất cứ lúc nào.
Cô như một cánh diều, sợi dây liên kết với cô chỉ mỏng manh, luôn cảm thấy thể giữ chặt cô.
Lấy lòng cô dường như cũng vô cùng khó khăn.
Anh tặng cô bao nhiêu quà, các loại trang sức cao cấp, túi xách hàng hiệu, nhưng bao giờ thấy cô vui vẻ đến mức nào, cũng từng thấy cô dùng chúng.
Nhiều năm như , chỉ khi nhận chiếc nhẫn đôi của , cô mới vui.
Vậy mà cảm động chỉ vì kê tay cho cô gối cả đêm.
Hứa Tấn chợt nhận điều gì đó.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má Tô Ninh, cúi đầu dịu dàng hôn cô.
Nụ hôn dịu dàng đến mức khiến Tô Ninh thoáng chốc nhớ nụ hôn đầu của hai .
Khi đó là giai đoạn cuối cùng của năm học cấp ba.
Mọi đều chịu áp lực lớn, các buổi tự học sáng tối bắt đầu thích ở trong lớp, mà đến các giảng đường bậc thang công cộng, hoặc lên cầu thang của tòa nhà thí nghiệm, tòa nhà vũ đạo, hy vọng môi trường thể giảm bớt một phần áp lực tâm lý.
Tô Ninh khi đó thích nhất là đến một góc ở tầng 2 của tòa nhà nghệ thuật.
Vì các học sinh chuyên ngành nghệ thuật kết thúc kỳ thi, tòa nhà xa, nên luôn vắng vẻ.
Ngoài cửa sổ một cây ngô đồng lớn, trông nên thơ, khi cô mệt mỏi vì học thuộc bài, cô sẽ tùy tiện vẽ một bức tranh để giải khuây.
Không lâu liền Hứa Tấn phát hiện.
Anh xách một quyển sách tay, khóa áo đồng phục lỏng lẻo chạy đến, cô : “Anh bảo tìm em khắp nơi thấy, hóa trốn ở đây.”
Anh xung quanh: “Quả là một nơi .”
Anh tựa chân tường cạnh cô: “Anh thể ôn bài ở đây ?”
Tô Ninh mím môi, khẽ gật đầu.
Lúc đó tuy họ công khai xác lập quan hệ, nhưng đều lòng , cũng mập mờ một thời gian dài.
Môn toán và vật lý của Hứa Tấn giỏi đến mức khiến ghen tị, những bài khó nhất đối với chỉ cần qua là hiểu, ôn tập cùng Tô Ninh còn thể nhờ giảng bài giúp.
Cô tự nhủ với như .
Thời gian ôn bài cùng Hứa Tấn dường như luôn trôi qua nhanh.
Một ngày nọ, ôn bài đến muộn, đèn hành lang tắt, Tô Ninh mới nhận đến giờ tắt đèn.
“Muộn thế ?” Cô vội vàng cầm sách bài tập dậy, chuẩn rời .
Trong bóng tối, Hứa Tấn “ừ” một tiếng.
“Vậy thôi.” Cô ôm mấy quyển sách bài tập bước ngoài, nhưng đột nhiên va lồng n.g.ự.c Hứa Tấn.
Mấy quyển sách bài tập trong tay lập tức rơi xuống đất.
Cô hoảng hốt, tim đập đột ngột nhanh hơn, giây tiếp theo liền Hứa Tấn đưa tay ôm lấy eo.
Cô đẩy , nhưng thở quá dễ chịu, cô chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y tay áo đồng phục của .
Hứa Tấn từ từ cúi đầu, mặt càng lúc càng gần mặt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-295.html.]
Mọi thứ xung quanh đều trở thành âm thanh nền.
Bên ngoài tòa nhà là tiếng bước chân của từng nhóm học sinh ngang qua, tiếng nô đùa, tiếng chuyện, tiếng bước chân…
Hứa Tấn hề vội vàng, thăm dò từng chút một, chậm rãi tiếp cận cô.
Hơi thở của cô dần chậm , cho đến khi cảm nhận thở của phảng phất bên môi .
Cô bất giác lùi một bước, tấm lưng chạm bức tường lạnh.
Hứa Tấn đưa tay chống tường, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, chút cẩn trọng thăm dò.
Cô khẽ nhắm mắt .
Cảm giác tê dại như dòng điện chạy qua môi, ngay lập tức lan tỏa khắp cơ thể.
Môi mềm mại và lạnh, mang theo hương vị bạc hà dịu nhẹ, dễ chịu.
Tô Ninh đưa tay lên, vòng qua cổ .
Nụ hôn của từ môi cô lướt qua má, đến vành tai, đó khẽ ngậm lấy dái tai cô.
Cô rùng , gọi : “Hứa Tấn—”
Giọng trầm khàn, mang theo sự kiềm chế: “Ừm?”
Cô : “Anh cũng quá thành thạo đấy.”
Hứa Tấn khẽ một tiếng trầm thấp: “Là đầu tiên.”
Tô Ninh cắn môi.
“Nhìn thì .” Hứa Tấn vùi đầu hõm cổ cô, “Anh còn dám đưa lưỡi , thể ?”
“…”
Đêm đó, họ hôn lâu, lâu, cho đến khi xung quanh còn thấy bất kỳ tiếng bước chân nào của sinh viên ngang qua.
Cuối cùng, Hứa Tấn vẫn dám đưa lưỡi .
Hôm đó, Hứa Tấn đưa cô về đến ký túc xá, dì quản lý đang cầm chìa khóa chuẩn khóa cửa, cô vội vàng chạy .
Về đến ký túc xá, cô xuống từ cửa sổ, Hứa Tấn vẫn còn lầu.
Cô lo lắng gọi điện hỏi : “Anh về ký túc xá kiểu gì đây?”
Ký túc xá nam chắc chắn cũng khóa .
Giọng Hứa Tấn như chứa đựng vô vàn dịu dàng: “Em yên tâm, về đến ký túc xá sẽ nhắn tin cho em.”
Tô Ninh “Ồ” một tiếng.
Cô lo lắng hơn mười phút, cho đến khi Hứa Tấn bình an trở về ký túc xá.
Lúc đó cả hai vẫn còn quá non nớt.
Ngay cả một nụ hôn cũng chỉ là sự thăm dò cẩn thận.
Không giống như bây giờ.
một điều vẫn giống , Hứa Tấn vẫn yêu thích hôn cô đến thế.
Đôi khi chỉ là hôn, cũng thể hôn cô hơn mười phút.
Đầu lưỡi vươn , bá đạo quấn lấy lưỡi cô, bàn tay giữ lấy một bên má cô, từng chút một triền miên, khiến cô thở .
Khi cô gần như thể thở nổi, cuối cùng cũng buông cô , chuyển sang hôn má cô, hôn dọc xuống đến dái tai.
Cô tự chủ mà run lên.
Anh khẽ , bàn tay di chuyển xuống, luồn bên trong quần lót của cô.
Anh hỏi: “Muốn ?”
Tô Ninh cắn môi, ngẩng đầu hôn .
Giọng tỏ vô cùng tỉnh táo: “Hủy bỏ hôn ước với .”
Tô Ninh theo bản năng đáp: “Không .”
Hứa Tấn cô một lát, trong mắt cô ngoài sự kiêu ngạo cố chấp, hình như còn một nỗi sợ hãi thể diễn tả.
Anh dừng tay, tựa đầu giường, bình thản : “Chuyện tùy em. La Thành dám cưới em nữa .”
Tô Ninh : “ thể tìm khác.”
Hứa Tấn khẩy, mấy ý nghĩa: “Em cứ thử xem, ở Bắc Thành ai dám cưới em.”
Tô Ninh cắn răng: “Hứa Tấn—”
Hứa Tấn dậy, mặc áo sơ mi : “Anh đến công ty , em thể nghỉ thêm một lát.”
Tô Ninh khẽ siết chặt hai tay, : “Dù hủy hôn với La Thành, cũng sẽ gả cho .”
Hứa Tấn mặc xong quần dài, cài thắt lưng, đến bên giường, cúi hôn lên môi cô một cái.
Mặt dừng mắt cô, khiến cô thẳng : “Thật ? Anh mong chờ.”
Tô Ninh: “…”