Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 288: Hứa Tô 20: Anh đi đi

Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:13:43
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Ninh như thể mất hết cảm giác trong khoảnh khắc.

Mang máng thấy Susan bên tai cô: “Xin nhé, một lát.”

Thời gian như ngừng cô.

Khi cô lấy ngũ giác, cô chỉ cảm thấy một nỗi đau dữ dội dâng lên từng chút một trong lòng.

rời .

Trở về góc khuất, cô cầm lấy áo khoác, chậm rãi bước khỏi bên trong hội trường.

Bước khỏi cửa xoay, ánh đèn trắng từ bên trong cửa chiếu xa màn đêm, những hạt tuyết trắng xóa từ trời rơi xuống.

Tuyết rơi .

cô dường như cảm thấy lạnh.

Hôm nay cô tài xế riêng, nhưng lên xe.

Phóng viên đều trong, bên ngoài chẳng mấy ai.

Nhờ mà cô thể thoải mái mà chụp .

Thật phóng viên cũng chẳng gì đáng sợ, ở trong nước mấy ai cô.

Những hạt tuyết rơi cô, như thể còn lẫn thêm chút mưa, lạnh lẽo ẩm ướt.

Cô chỉ khoác một chiếc áo khoác cashmere, bên trong là chiếc váy hội màu đen, đôi chân trần mịn màng lộ ngoài, nhưng cũng thấy lạnh.

Cô bước vô định, , sẽ .

May mắn là phía một công viên, đèn vẫn sáng lờ mờ.

, xuống chiếc ghế dài hàng cây nhựa ruồi, thả hồn.

Cảnh tượng cứ như một phần mềm phát nhiễm độc, liên tục lặp lặp trong đầu cô.

Đó chính là Hứa Tấn.

rõ điều đó mà, ?

bao giờ là duy nhất của .

Chỉ cần , lúc nào cũng thể phụ nữ khác.

Ban đầu cô nghĩ chuẩn sẵn sàng , sẽ đau lòng.

Hóa khi tận mắt chứng kiến, vẫn một nỗi đau thấu tim xé thịt.

Toàn cô đau nhức đến tận xương.

Cứ như thể cầm nung trong lửa nóng, thiêu rụi thành tro bụi.

Một ý nghĩ vô lý bỗng trỗi dậy trong cô – liệu cô c.h.ế.t hóa thành tro, cũng vẫn sẽ vì Hứa Tấn mà đau lòng.

·

“Đẹp quá, em thích.” Giọng của Bạch Giai Niệm rõ ràng ở ngay bên tai, nhưng như trở thành một thứ âm thanh nền nào đó.

Hứa Tấn về hướng Tô Ninh rời .

Bạch Giai Niệm thuận theo ánh mắt , lập tức hoảng hốt.

nhẹ nhàng lay lay cánh tay , giọng điệu cầu khẩn: “Hứa Tấn…”

Hứa Tấn chợt tỉnh.

Bạch Giai Niệm : “Chỉ cần cái thôi, ?”

Hứa Tấn liếc chiếc nhẫn tay cô một cái, nhàn nhạt : “Viên kim cương nhỏ quá, sẽ đổi cho em một sợi dây chuyền kim cương khác.”

Chị Trì “ô hô” một tiếng: “Hứa tổng đúng là cưng chiều Giai Niệm quá…”

Bạch Giai Niệm đỏ hoe mắt.

Chị Trì hiểu.

Dây chuyền kim cương còn đắt hơn chiếc nhẫn kim cương nhiều.

Bạch Giai Niệm khẽ : “ em thích cái , em…”

Hứa Tấn buông tay cô đang khoác lấy cánh tay , bình thản : “Anh việc , đây, ngoài chiếc nhẫn , em gì cứ tính tài khoản của .”

Bạch Giai Niệm chợt rùng .

Chị Trì lập tức hiểu sự khác biệt, cũng ngây .

Lúc mới nhớ đến phụ nữ nãy – là ai nhỉ?

Hứa Tấn về chỗ lấy áo khoác, mặc bước ngoài.

Bạch Giai Niệm theo , nắm lấy cổ tay : “Anh hứa với em , Hứa Tấn.”

Anh giờ một là một, hai là hai.

dùng ánh mắt cầu khẩn Hứa Tấn, hy vọng thể đổi ý định.

Hứa Tấn từ từ gạt tay cô , nhàn nhạt : “Xin , thất hứa .”

Anh bước ngoài.

Sắc mặt Bạch Giai Niệm trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Chị Trì vội vàng đến an ủi cô , vỗ vỗ vai cô : “Hứa tổng vẫn thương cô mà, chỉ là một chiếc nhẫn thôi, cần sốt ruột.”

Bạch Giai Niệm mím môi, .

nhiều như ở đây, vô máy chĩa , cô chỉ thể khẽ mỉm .

Dưới sự giới thiệu của chị Trì, cô chọn thêm một bộ dây chuyền.

Susan cuối cùng cũng phục vụ xong khách hàng, đầu thấy Tô Ninh .

cầm điện thoại lên, thấy Tô Ninh gửi cho cô một tin nhắn WeChat: "Xin nhé, đột nhiên việc nên , hôm khác mời riêng cô ."

·

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-288-hua-to-20-anh-di-di.html.]

Hứa Tấn bước ngoài, tài xế đang đợi bên ngoài liền cầm một chiếc ô màu đen tới.

Bên ngoài tuyết rơi, mặt đất ẩm ướt.

Tài xế : “Lúc nãy còn là mưa tuyết, mấy phút thành tuyết nhỏ , nhiệt độ ban đêm giảm.”

Hứa Tấn sang trái , hỏi: “Có thấy cô Tô ?”

Tài xế ngớ : “Cô Tô ở bên trong ? thấy xe của cô Tô vẫn đang đợi ở đằng đó.”

Hứa Tấn thuận theo hướng chỉ một cái, quả thật là biển xe của Tô Ninh.

xa.

Anh nhận lấy ô, lấy điện thoại định gọi cho Tô Ninh, do dự một lát, vì tâm lý gì, nhét điện thoại túi áo khoác.

Anh sang hai bên, xa bên trái một ngã tư đèn xanh đèn đỏ.

Tô Ninh ghét đèn xanh đèn đỏ nhất.

Anh sải bước nhanh về phía bên .

Đi mấy phút, thấy một công viên.

Công viên cũ kỹ, một góc chao đèn vỡ, ánh sáng từ bên trong xuyên chiếu xuống đất như thiếu mất một mảng.

Một dự cảm kỳ lạ dâng lên trong lòng , nhấc chân bước .

Anh thấy Tô Ninh đang chiếc ghế dài cách đó xa.

lặng lẽ đó, đầu cúi, đôi chân trần mịn màng lộ ngoài, bất động, như thể cảm thấy lạnh.

Lòng Hứa Tấn như kim châm một cái.

Anh từ từ tới, dừng mặt cô.

Mũi giày da màu đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mờ ảo, Tô Ninh ngẩng đầu.

là Hứa Tấn.

Chỉ mới đến lúc .

Hơi thở quen thuộc từng chút một tràn đến.

Tuyết đỉnh đầu cũng đột nhiên biến mất.

Nửa gian mắt bóng đen bao phủ, một chân cô ở trong bóng đen, một chân ở trong ánh sáng.

Hứa Tấn gì.

Cô cũng .

Hai cứ thế lặng lẽ chờ đợi.

Xung quanh ngừng vọng tiếng ô tô từ xa.

Hạt tuyết dần dần bắt đầu biến thành bông tuyết.

thấy tiếng Hứa Tấn cởi áo.

Một lát , ném chiếc ô sang một bên, nửa quỳ xuống, đắp chiếc áo khoác cashmere màu đen lên đôi chân trần của cô.

Gấu áo khoác đen rộng rãi rủ xuống mặt đất ẩm ướt.

Hứa Tấn định , thì thấy một tiếng động khẽ và trầm.

Đó là một giọt nước mắt của Tô Ninh rơi xuống áo khoác của .

Hứa Tấn khản giọng: “Tô Ninh, sắp đính hôn với khác là em.”

Tô Ninh gì.

Trên sợi tóc cô một chuỗi hạt nước li ti, là tuyết tan.

Hứa Tấn nhặt chiếc ô bên cạnh, che lên đầu cô.

Anh nhàn nhạt : “Không lạnh ?”

Tô Ninh: “Anh .”

Giọng cô lạnh lùng, lý trí.

Nếu thấy tiếng giọt nước mắt đó, sẽ hề nghĩ rằng cô .

Anh gọi cô: “Tô Ninh.”

Giọng Tô Ninh cực kỳ nhạt nhẽo: “ bảo .”

Hứa Tấn: “Em nghĩ thể bỏ em một ở đây ?”

Anh đợi một lát, vẻ rộng lượng : “Anh đưa em về, hoặc em cũng thể gọi vị hôn phu của em đến đón.”

Tô Ninh khẽ một tiếng, trong giọng như ẩn chứa sự châm biếm thể thành lời.

Anh đúng là chu đáo thật đấy.

dậy, áo khoác của trượt xuống nền đất ẩm ướt.

Cô nhanh chóng bước ngoài.

Hứa Tấn nhặt áo khoác lên mặc , theo cô.

Hai im lặng suốt quãng đường, chỉ tiếng bước chân.

Tô Ninh trở khách sạn, lên xe của .

Hứa Tấn bóng dáng cô dần biến mất trong màn đêm, thu ô , cũng trở về xe.

Anh : “Về thôi.”

Tài xế ngớ : “Không đợi cô Bạch nữa ?”

Hứa Tấn với giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “ bảo .”

Tài xế dám thêm lời nào, vội vàng khởi động xe.

 

Loading...