Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 262: Hoắc Hứa 22: Được che chở
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:07:32
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi kết thúc, Hứa Tĩnh đến sức để tắm cũng còn, thậm chí chỉ ngủ luôn ở phòng ngủ phụ.
Hoắc Tân mỉm cô một cái: "Vừa nãy lợi hại ?"
Hứa Tĩnh mím môi.
Hoắc Tân đưa tay, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm má cô, : "Anh tắm , em nghỉ một lát vẫn nên tắm, sẽ thoải mái hơn."
Hứa Tĩnh gật đầu.
Cô tiếng bước chân Hoắc Tân tắm xong trở về phòng ngủ chính, nhắm mắt thêm một lát, mới trèo dậy, tắm qua loa cũng trở về.
Nằm xuống giường, Hoắc Tân dường như thở phào một thỏa mãn, vươn tay ôm cô lòng.
Cô khẽ giật .
Hôm nay hình như khá hài lòng.
Cô đầu , mượn một tia sáng trăng lọt qua khe rèm khuôn mặt , ngẩng đầu khẽ hôn lên khóe môi .
Lại một cuối tuần nữa, Hoắc Tân vẫn tăng ca.
Hứa Tĩnh liền tự lấy một chiếc BMW màu xanh dương bảo thạch.
Có một chiếc xe để quả thật sẽ tiện hơn, hơn nữa nếu cô chỉ lấy bằng lái mà lái xe thường xuyên, lâu dần cũng sẽ quên cách lái.
Hoắc Tân sẽ tặng xe cho cô, cô cũng kiểu cách, trực tiếp quẹt thẻ của Hoắc Tân.
Sau khi quẹt xong, cô thầm nghĩ điện thoại của Hoắc Tân nhận tin nhắn báo giao dịch của cô , liệu vui khi thấy cô ngoan ngoãn mua xe.
dù cô cũng mới lấy bằng lái lâu, khi một lái xe đường thì hoảng.
Tại một góc cua, phía bỗng một chiếc xe vượt lên, cô tránh nhưng cẩn thận đánh lái ngược , va quẹt nhẹ chiếc xe .
Cô sợ hãi lập tức đạp phanh.
Người xuống xe liền đập mạnh cửa kính xe cô mà chửi rủa: "Cô mắt hả? Có lái xe ? Không thấy từ phía tới ? Không gương chiếu hậu hả? Lại còn là nữ tài xế, kiếp ghét nhất nữ tài xế!"
Miệng chửi bới, động tác thô lỗ, Hứa Tĩnh dám xuống xe, chỉ đành mở cửa kính xin .
“Ngại quá, chi phí sửa xe của , sẽ chịu hết, ?”
Người đàn ông đó mắng: “Chịu? Cô chịu nổi hả? Cô xe của đắt thế nào ? Đây là Maserati đấy cô hiểu ? Đợi sơn thôi cũng mất hơn một tháng .”
Hứa Tĩnh siết c.h.ặ.t t.a.y lái.
Không ngờ lúc cô thấy một giọng nữ ung dung tự tại: “Bồi thường cái gì mà bồi thường? Tự lúc vượt xe bật đèn xi nhan ? Camera hành trình của ghi rõ ràng hết cả .”
Hứa Tĩnh đầu, thấy một gương mặt xinh với khí chất mạnh mẽ.
Là Tô Ninh.
Cô tự tin kiêu hãnh, ánh mắt đàn ông mang theo vài phần khinh thường.
Người đàn ông cô một cái, bên cạnh cô một vệ sĩ.
Người đàn ông chiếc xe cô đang lái, lập tức lời cũng yếu mấy phần: “ là quên bật đèn, nhưng cô cũng thể gương chiếu hậu chứ.”
Tô Ninh lấy điện thoại gửi một tin nhắn WeChat, liếc một cái: “ lười nhảm với , đợi cảnh sát giao thông đến .”
Người đàn ông đó : “Đợi thì đợi, sợ cô chắc?”
Mấy đậu xe ở ven đường.
Hứa Tĩnh xuống xe đó Tô Ninh, nhẹ giọng với cô : “Cảm ơn.”
Tô Ninh : “Không cần cảm ơn, quen chồng cô.”
Hứa Tĩnh khựng .
Tô Ninh hỏi: “Cô tên là Hứa Tĩnh ?”
Hứa Tĩnh gật đầu.
Tô Ninh: “, chồng cô và mấy bạn nữa một nhóm chat, đây khi hai đăng ký kết hôn, công khai trong nhóm, còn gửi cả ảnh của cô.”
Hứa Tĩnh khẽ “Ồ” một tiếng, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Tô Ninh thuận miệng hỏi: “Xe của cô hôm nay mới lấy ?”
Ngay cả biển xe cũng .
Hứa Tĩnh .
Tô Ninh nhướng mày: “Chồng cô mà keo kiệt thế, kiếm nhiều tiền như mà chỉ mua cho cô chiếc xe .”
Hứa Tĩnh vội : “Không , đây là do tự chọn, đồ quá đắt cũng dám lái.”
“Có gì mà dám lái, dù đắt hơn nữa thì cũng chỉ là một chiếc xe thôi.” Cô , “Tự cô lấy xe ? Anh cùng cô ?”
Hứa Tĩnh: “Anh dạo khá bận.”
Tô Ninh “Xì” một tiếng, “Bận đến mấy cũng đến nỗi thời gian lấy xe cùng vợ.”
Hứa Tĩnh , : “Là với .”
Mặc dù phụ nữ mắt cùng Hoắc Tân mấy tháng còn mở phòng khách sạn, nhưng cô thể cảm nhận cô ác ý, lời cũng là bênh vực cho .
Cô chắc chắn cũng giữ thiện ý.
Cô hỏi: “Có mất thời gian của cô ? ở đây đợi cảnh sát đến là .”
“Thật chu đáo nha.” Tô Ninh lên đôi mắt sáng, : “Yên tâm , sẽ mất quá lâu .”
Hứa Tĩnh hiểu lắm ý của câu , cho đến hơn mười phút , xe của Hoắc Tân đột nhiên dừng bên đường.
Anh xuống xe, thẳng về phía cô.
Hứa Tĩnh sững sờ: “Sao đến đây?”
Hoắc Tân ôn hòa : “Em va quẹt xe thông báo cho ?”
Hứa Tĩnh: “Em thấy dạo bận, với em tự giải quyết .”
Hoắc Tân đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ đầu cô một cái, đó mới sang Tô Ninh, nhíu mày: “Sao em mặc ít thế? Không lạnh ?”
Hứa Tĩnh cứng .
Bên trong Tô Ninh mặc một chiếc váy dài hai dây màu đỏ, bên ngoài là một chiếc áo khoác lông vũ dài tay, bắp chân vẫn để lộ ngoài.
“Không lạnh .” Tô Ninh : “Hôm nay trời nắng ấm thế , chụp xong phim, lười quần áo. Anh đến thì đây.”
Hoắc Tân gật đầu, nhanh hai bước, tự mở cửa xe cho cô : “Lái xe cẩn thận nhé.”
Hứa Tĩnh bên đường, tiễn xe của Tô Ninh rời .
Hoắc Tân , tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, : “Va quẹt xe của ai ?”
Hứa Tĩnh hồn, chỉ tay về phía đàn ông đang gọi điện thoại bên đường cách đó xa.
Người đàn ông chửi bới cúp điện thoại, đầu thấy Hoắc Tân, cả đơ , tới kinh ngạc : “Tổng giám đốc Hoắc?”
Hoắc Tân thì ai mà chẳng .
Gia đình đàn ông đó ngành thực phẩm, cũng livestream bán hàng nền tảng Fly khách.
Anh Hứa Tĩnh bằng ánh mắt lập tức đổi, mặt nở nụ nịnh nọt: “Vị là…?”
Hoắc Tân một cách điềm tĩnh: “Là vợ . Vợ cẩn thận va quẹt xe của ?”
Người vội vàng : “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Tại vội quá, quên bật đèn xi nhan, chịu trách nhiệm.”
Anh Hứa Tĩnh, “Xin xin , dọa cô .”
Vừa cúi xin Hứa Tĩnh.
Hứa Tĩnh ngỡ ngàng.
Lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh đổi mặt nhanh như .
May mắn là chuyện giải quyết dễ dàng như thế, đàn ông truy cứu nữa, còn gọi điện rút đơn báo cảnh sát.
Hoắc Tân chiếc BMW của Hứa Tĩnh đậu bên đường, xe một vết xước.
Hứa Tĩnh : “Em xin , lúc nãy em căng thẳng quá.”
“Không , chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Hoắc Tân cô: “Thích chiếc xe ?”
Hứa Tĩnh gật đầu.
Hoắc Tân gì nữa, gọi điện cho đến kéo xe, đó ôm eo Hứa Tĩnh lên xe của .
Anh khởi động xe.
Hứa Tĩnh thắt dây an , hỏi: “Là Tô Ninh thông báo cho đến ?”
Hoắc Tân “Ừm” một tiếng.
Hứa Tĩnh hỏi: “Cô … là bạn của ?”
Hoắc Tân: “ , cô là bạn học cấp ba của , Kỳ Tư Niên và Hứa Tấn. Hứa Tấn em chứ? Tổng giám đốc Hứa của Hồng Phàm đó.”
Hồng Phàm là công ty đầu tư nổi tiếng nhất trong ngành.
Hứa Tĩnh “Ồ” một tiếng, : “Anh vẻ khá quan tâm cô .”
Lúc Hoắc Tân mới đầu cô một cái, nhận cô vẻ đang ghen.
Anh ôn hòa : “Tô Ninh thai , sợ cô cảm lạnh.”
Hứa Tĩnh sống lưng cứng .
Cô nãy , lẽ vì Tô Ninh mặc áo khoác lông vũ khá rộng, cô gầy.
Ngón tay cô khẽ run lên, hỏi: “Cô thai bao lâu ?”
Cô nhớ đây mới đến khách sạn của chi nhánh việc là cuối tháng 7, gặp Hoắc Tân và Tô Ninh nhiều nhất cũng là đầu tháng 8.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-262-hoac-hua-22-duoc-che-cho.html.]
Cô đột nhiên sợ.
Hoắc Tân nhướng mày, : “Ba bốn tháng , cũng thể hỏi cụ thể chuyện .”
Anh cô: “Cô và Hứa Tấn là một đôi, cũng kết hôn , chỉ là tổ chức đám cưới thôi.”
Lúc Hứa Tĩnh mới yên tâm.
Một là một gia đình quyền thế như Hứa Tấn, thể nào rõ đứa bé của .
Hai là cô nhớ những ngày đó đồng nghiệp bàn tán — trong phòng 4 cái bao, Hoắc Tân chắc chắn dùng biện pháp phòng tránh.
Hơn nữa, vẻ mặt lúc , vẻ gì là nghĩ đứa bé đó thể là của .
Hoắc Tân đưa cô về nhà xong công ty việc, về công ty.
Bắp ông bà nội đón từ sáng sớm, trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Hứa Tĩnh quen.
Cô lấy điện thoại , tìm kiếm tên Tô Ninh, thông tin cá nhân của Tô Ninh hiện .
Chiều cao 1m75, hiện là mẫu ảnh, đồng thời là họa sĩ, tác phẩm nổi tiếng nhất là “Thiếu nữ”, mẫu chính là cô , khỏa , bán đấu giá với mức giá trời cao hai triệu đô la Mỹ.
Đáng tiếc là mạng bất kỳ bức ảnh nào của bức tranh đó.
qua hai cô gặp Tô Ninh, cô chắc chắn một hình .
Cô thoát khỏi trình duyệt điện thoại, gương, .
Nhìn thế nào cũng thấy đặc biệt bình thường.
Một cô gái nhà bên mấy nổi bật.
Cô buồn bã.
Điện thoại lúc đổ chuông, Hoắc gọi điện hy vọng Bắp thể ngủ bên đó tối nay.
Bắp hào hứng qua điện thoại là ngủ với ông bà, lẽ hai ông bà dỗ dành bé vui vẻ.
Hứa Tĩnh đồng ý.
Cúp điện thoại, cô quyết định mua sắm.
Dù Hoắc Tân cũng sẽ về muộn, cô tự trang điểm cho xinh hơn một chút.
Cô đến một trung tâm thương mại sang trọng gần nhà.
Đây là đầu tiên cô đến một trung tâm thương mại nhiều đồ xa xỉ như .
Cô thử một chiếc váy liền màu trắng ôm eo, thật sự , chất liệu cũng , hỏi giá thì hơn một vạn tệ.
cô thật sự thích, đành cắn răng quẹt thẻ của mua về.
Sau đó cô mặc váy, tiếp tục dạo trong trung tâm thương mại.
Đi đến cửa một cửa hàng trang sức xa xỉ, ánh đèn sạch sẽ và trong suốt chiếu từ cửa.
Hứa Tĩnh bước .
Người nhiều, chỉ một cô gái trông nhanh nhẹn ở góc phòng.
Một cô nhân viên bán hàng cô, mỉm ôn hòa hỏi: “Xin hỏi quý khách chọn gì ạ?”
Hứa Tĩnh cảm thấy ở đây, thiếu tự tin.
Cô nhẹ giọng : “Nhẫn kim cương ạ.”
Nhân viên bán hàng dẫn cô đến khu vực trưng bày nhẫn.
Hứa Tĩnh thấy giá của một chiếc nhẫn: năm mươi sáu vạn tệ.
Cô giật .
Nhân viên bán hàng : “Nếu thích thể thử đeo ạ.”
Hứa Tĩnh vội vàng : “Không cần ạ, chỉ xem thôi.”
Trông chỉ là một chiếc nhẫn kim cương nhỏ bé mấy nổi bật, ngờ đắt như .
Dù cô mua cũng thể đeo ngoài, đồ đắt tiền như sợ mất.
Cô mím môi, xoay rời .
Vừa đến cửa, cô liền thấy tiếng lầm bầm nhỏ của nhân viên bán hàng: “Lại một mua nổi.”
Hứa Tĩnh dừng bước.
Cô yên hai giây, do dự một lát, cuối cùng vẫn .
Cô thể mua chiếc nhẫn đó, nhưng như sẽ tính doanh của nhân viên bán hàng.
Chỉ vì trút giận một chút, đáng.
Đang định bước thì đột nhiên thấy phía vang lên một giọng nữ sắc bén: “Ai với cô là cô mua nổi, cô cô là ai ?”
Hứa Tĩnh đầu – là cô gái lúc nãy đang chọn đồ ở góc phòng.
Cô gái cắt mái tóc ngắn gọn gàng, toát lên vẻ tinh của giới công sở.
Cô mặc một chiếc váy ngắn màu đen, đeo hai chiếc khuyên tai tròn lớn màu vàng, khí chất nổi bật.
Hứa Tĩnh cô một lát, xác nhận hề quen cô .
Cô gái đó về phía cô, mỉm : “Chào cô, là Hứa Tĩnh , là Tạ Ngu, là bạn của Hoắc Tân, cũng quen Trọng Hi Nhiên.”
Cô tự nhiên và phóng khoáng.
Hứa Tĩnh gật đầu, đưa tay : “Chào cô.”
Tạ Ngu bắt tay cô xong, về phía cô nhân viên bán hàng : “Cô là bạn .”
Sắc mặt cô nhân viên bán hàng đổi, gượng hai tiếng, : “Xin .”
vẻ mặt rõ ràng hề để tâm chuyện .
Cô nhân viên bán hàng đó phục vụ Tạ Ngu cũng tới, : “Xin , là để cùng phục vụ hai cô nhé?”
Tạ Ngu lạnh một tiếng, từ từ : “ ở cửa hàng của cô mỗi năm cũng chỉ mua một hai triệu tệ đồ thôi, quả thực là một vai nhỏ, đáng nhắc tới.”
Cô nhân viên bán hàng vội : “Làm gì chuyện đó ạ?”
Lại Tạ Ngu thản nhiên : “ lẽ cô , một bạn .”
Cô rút điện thoại , Hứa Tĩnh thấy tên màn hình điện thoại của cô : Trọng Hi Nhiên.
Cô khẽ khựng .
Điện thoại nhanh chóng kết nối, Tạ Ngu cố ý bật loa ngoài.
Đầu dây bên vang lên một giọng ngọt ngào: “Tiểu Ngu, chuyện gì ?”
Tạ Ngu : “Tớ đang mua đồ ở cửa hàng B, gặp Hứa Tĩnh, kết quả là một cô nhân viên bán hàng chế giễu cô mua nổi đồ.”
Trên mặt cô nhân viên bán hàng thoáng hiện vẻ tự nhiên, nhưng cũng quá lo lắng, nghĩ rằng cuộc điện thoại của Tạ Ngu thể gây tác dụng gì.
Cơ thể Hứa Tĩnh căng thẳng.
Đây là đầu tiên cô giọng Trọng Hi Nhiên gần như .
Nếu Tạ Ngu cô kết hôn, Trọng Hi Nhiên chắc chắn cũng .
Cô tự hỏi Trọng Hi Nhiên sẽ cảm thấy thế nào khi cô nhân viên quầy đối xử thờ ơ như ?
Liệu coi thường cô ?
Rồi cô thấy giọng của đối phương qua điện thoại ——
“Thế .” Đầu dây bên như suy nghĩ hai giây : “Vậy với Tracy giúp tớ một tiếng, lô hàng mùa của cửa hàng họ, tớ lấy nữa.”
Sắc mặt cô nhân viên bán hàng lập tức đổi.
Tracy là quản lý của họ, chỉ những khách VIP cấp cao nhất mới đích quản lý tiếp đón.
Rõ ràng Trọng Hi Nhiên cũng nhắn tin cho Tracy, quản lý vội vã chạy về từ đó, cúi gập xin Hứa Tĩnh, nhất định sẽ xử phạt nhân viên.
Điều Hứa Tĩnh chút ngượng ngùng.
Cô định , thì Tạ Ngu ở bên cạnh : “Chuyện sai, ai sai thì đó xin .”
Quản lý cửa hàng vội vàng nghiêm giọng quát cô nhân viên bán hàng, yêu cầu cô xin .
Cô nhân viên bán hàng tủi rơi nước mắt, lời xin .
Trong lòng Hứa Tĩnh dâng lên một cảm giác ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, cô vốn là hướng nội, cũng giỏi kết bạn với khác, bạn duy nhất ở quê nhà, nhưng hai năm nay khi mỗi lập gia đình và con, liên lạc cũng ít .
Cô bao giờ , bạn bè bảo vệ, hóa là cảm giác .
Cô Tạ Ngu, lời cảm ơn, Tạ Ngu : “Phải một bức thư xin bằng tay.”
Quản lý cửa hàng liên tục .
lúc , phía đột nhiên vang lên giọng của Hoắc Tân: “Hứa Tĩnh.”
Hứa Tĩnh đầu , thấy thì chút bất ngờ.
Tạ Ngu nháy mắt tinh nghịch với cô, với Hoắc Tân: “Vậy tớ giao cô cho nhé.”
Hứa Tĩnh khẽ đỏ mặt.
Lúc cô mới , Hoắc Tân là do Tạ Ngu gọi đến.
Hoắc Tân gật đầu với Tạ Ngu: “Cảm ơn.”
Mặt của quản lý cửa hàng và mấy cô nhân viên bán hàng lập tức tái mét.