Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 253: Hoắc Hứa 13: Ngủ cùng bố mẹ

Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:07:22
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường từ Maldives trở về, khi ngang qua cửa hàng miễn thuế, Hoắc Tân tình cờ thấy một con búp bê thỏ bày trong tủ kính của một cửa hàng đồ chơi.

Anh bước , đưa tay sờ chất liệu, mềm mại, cảm giác chữa lành.

Nhân viên cửa hàng : “Chất liệu sản phẩm của chúng , trẻ nhỏ thể ôm ngủ, thoải mái.”

Hoắc Tân nhớ đến con thỏ lưu manh mà Tiểu Ngọc Mễ ôm lâu trong lòng.

Anh mua cho thằng bé một con mới.

Anh chỉ một con thỏ nhỏ màu xám, : “Lấy con .”

Khi tính tiền, hiểu , bỗng nhớ đến Hứa Tĩnh.

Anh dừng một lát, xung quanh, chỉ một con thỏ màu hồng cao nửa , : “Lấy thêm con đó nữa.”

Nhân viên cửa hàng lập tức vui vẻ .

Những khác đều nhân cơ hội đảo nghỉ vài ngày, chỉ là nhớ Ngô Mễ, nên về sớm.

Khi Hoắc Tân mua thú nhồi bông ở cửa hàng miễn thuế sân bay, Hứa Tĩnh cũng đưa Ngô Mễ, đang ở siêu thị tiện lợi tầng mua bao lì xì, còn đổi một nghìn tệ tiền mới cho bao lì xì.

Hoắc Tân gửi Wechat tối nay 10 giờ mới về đến nhà, nếu cô và Ngô Mễ buồn ngủ thì thể ngủ .

Có thể nhắn những tin Wechat đời thường như với Hoắc Tân, dù chỉ là vì Ngô Mễ, đáy lòng Hứa Tĩnh cũng kìm dâng lên một chút cảm giác ngọt ngào.

Hoắc Tân ôm hai con thú nhồi bông lên lầu, mở cửa, Ngô Mễ lon ton chạy về phía , tay cầm bao lì xì lớn tiếng : “Ba ơi, lì xì cho ba .”

Hoắc Tân khẽ giật .

Anh nhận lấy bao lì xì, ngước mắt Hứa Tĩnh.

Hứa Tĩnh mỉm : “Đây tính là tiền từ trời rơi xuống ? Anh vui hơn một chút ?”

Hoắc Tân cổ họng chút khô khan, nhất thời nên lời.

Anh vẫn , nụ vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng dường như nặng trĩu.

Hứa Tĩnh cũng hành động của đúng lúc , nhất thời gì.

Cuối cùng Ngô Mễ phá vỡ bầu khí im lặng: “Ba bế ạ.”

Hoắc Tân đưa hai con thỏ nhồi bông lớn nhỏ trong tay cho Hứa Tĩnh, cúi xuống bế Ngô Mễ lên.

Hứa Tĩnh thú nhồi bông : “Sao mua nhiều cho con thế?”

Hoắc Tân : “Con lớn là của em.”

Hứa Tĩnh ôm con thỏ lớn mềm mại đó, cánh tay siết chặt .

, ánh mắt chút bất ngờ, như chút ngạc nhiên.

Vẻ mặt đó y hệt lúc tặng cô con thỏ lưu manh để chơi.

Hứa Tĩnh mím môi, : “Em lớn thế . Anh cần vì em lì xì cho mà tặng em thú nhồi bông .”

Cô cảm thấy hai con thú nhồi bông đáng lẽ đều là Hoắc Tân mua cho Ngô Mễ.

Hoắc Tân cô: “Không liên quan đến bao lì xì, vốn dĩ định tặng em , con của em màu hồng.”

Hứa Tĩnh cúi đầu , quả nhiên con thỏ lớn của cô hồng phấn, còn của Ngô Mễ là một con thỏ xám nhỏ.

là mua riêng cho cô.

Đây vẫn là đầu tiên cô nhận món quà mua riêng cho cô.

Hứa Tĩnh khóe môi khẽ nhếch lên, kìm nụ : “Vậy... cảm ơn .”

Ngô Mễ dựa lòng Hoắc Tân, lúc : “Nhớ ba, con ngủ với ba.”

Hứa Tĩnh giật , hỏi: “Thiệt hả con?”

Hoắc Tân cũng vui vẻ ngờ, mỉm : “Được thôi, ba tắm xong sẽ đến ngủ với Ngô Mễ.”

Ngô Mễ lớn tiếng .

Đợi Hoắc Tân tắm xong , đến phòng ngủ chính, Ngô Mễ vẫn ngủ cùng ba.

Hứa Tĩnh bất ngờ chút yên tâm Ngô Mễ: “Vậy đây nhé.”

Ngô Mễ quả nhiên : “Không chịu .”

Hứa Tĩnh : “Con ngủ với ba ?”

Ngô Mễ suy nghĩ nghiêm túc một lúc, : “Con ngủ với cả ba và .”

Sắc mặt Hứa Tĩnh đỏ bừng.

Cô theo bản năng Hoắc Tân giải thích: “Không em dạy , em chỉ dạy con lì xì thôi.”

Hoắc Tân thực nghĩ nhiều.

thấy Hứa Tĩnh căng thẳng như , đột nhiên nảy ý trêu cô một chút.

Anh nửa đùa nửa thật hỏi: “Vậy em chứng minh thế nào?”

Hứa Tĩnh cắn môi một cái.

Hoắc Tân cảm thấy màu môi cô cắn đến tái .

: “Nếu em , em sẽ tự .”

Hoắc Tân: “…”

Hoắc Tân chút dở dở .

Anh hề nghĩ cô thật sự dám với như .

nhất thời gì, đành gật đầu : “Được , lý.”

Giữa những tiếng yêu cầu non nớt “ba cùng ngủ với Ngô Mễ” của Ngô Mễ, Hoắc Tân vẫn Hứa Tĩnh hỏi: “Được em? Đợi con ngủ sẽ .”

Ngô Mễ hiểu, : “Không cho ba .”

Hoắc Tân bất giác : “Sau thằng bé khó lừa .”

Hứa Tĩnh gật đầu .

Hoắc Tân liền xuống, ngủ ở phía trong.

Đây là đầu tiên Ngô Mễ ngủ cùng ba , đặc biệt phấn khích, lát lăn lòng ba, lát lăn lòng , cuối cùng : “Ba cùng ôm.”

Hoắc Tân xoay ôm Ngô Mễ, Ngô Mễ Hứa Tĩnh: “Ba cùng ôm.”

Hứa Tĩnh theo bản năng Hoắc Tân, thấy gật đầu, cô mới đưa tay sang, nhẹ nhàng đặt lên cánh tay Hoắc Tân.

Cánh tay rắn chắc.

Hoắc Tân tắt đèn, hôn Ngô Mễ một cái, : “Ngủ ngoan nha con.”

Trong bóng tối tiếng Ngô Mễ trở , và tiếng thở đều đặn của hai .

Tim Hứa Tĩnh đập thình thịch dữ dội, như thể giây tiếp theo sẽ nhảy ngoài.

Chốc lát , Ngô Mễ động đậy nữa, dường như ngủ, Hứa Tĩnh mới từ từ thu tay về.

Hoắc Tân dường như phản ứng gì.

Hứa Tĩnh nghiêng đầu.

Thấy đường nét gương mặt .

Nghe tiếng thở nhẹ nhàng mà trầm của .

Anh dường như ngủ , cứ thế một mạch trở về chắc chắn mệt.

Hứa Tĩnh vốn gọi dậy, ngủ ở đây một đêm cũng chẳng .

nhớ đến chuyện tối hôm đó, cô sợ tức giận, cuối cùng vẫn đưa tay, nhẹ nhàng lay nhẹ cánh tay .

Trên Ngô Mễ một ấm khiến vô cùng an tâm, cộng thêm hành trình chút mệt mỏi, Hoắc Tân từ lúc nào ngủ mê man.

Nhận thấy lay , mới tỉnh dậy, ý thức vẫn đang giường Hứa Tĩnh, vội vàng dậy xuống giường.

Hứa Tĩnh nhích chân lên một chút, nghiêng , nhường chỗ trống.

Hoắc Tân thoáng qua, chân Hứa Tĩnh đang co trong tấm chăn mỏng, trong lòng còn ôm con thỏ nhồi bông lớn mua, trông thích thú.

Anh bước xuống giường, dịu dàng : “Chúc em ngủ ngon.”

Hứa Tĩnh mím môi, : “Ngủ ngon.”

Chỉ trong vòng một tuần, bảo mẫu và tài xế đều mặt.

Ba Hoắc cũng thường xuyên đến nhà chơi với Ngô Mễ con.

Ngô Mễ con thấy rõ cởi mở hơn nhiều, cũng nghịch ngợm hơn nhiều.

Ba Hoắc đặc biệt cưng cháu trai, hận thể hái cả mặt trăng trời xuống cho thằng bé.

Thấy Ngô Mễ con thích ở chỗ Hoắc Tân như , khi bàn bạc với Hứa Tĩnh, Hoắc Tân cũng mua thêm một căn nhà trong khu , ngay phía hai tầng của căn nhà hiện tại, tên Ngô Mễ, để Hứa Tĩnh và Cao Bình ở, đồng thời chuyển trường mẫu giáo của Ngô Mễ con đến gần khu dân cư.

Cứ như , Hứa Tĩnh cũng coi như chuyển đến khu dân cư .

Tên khai sinh của Ngô Mễ là Hứa Ngôn Trác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-253-hoac-hua-13-ngu-cung-bo-me.html.]

Thuở khi Hứa Tĩnh sinh Ngô Mễ, Hoắc Tân hề , Ngô Mễ đành mang họ Hứa.

giờ đây Hoắc Tân nhận con, cung cấp những điều kiện như , ba Hoắc đương nhiên sẽ nhẹ nhàng hỏi trong một bữa cơm: “Có thể đổi họ của Ngô Mễ ?”

Hứa Tĩnh khẽ khựng , Hoắc Tân.

Hoắc Tân dịu dàng : “Không vội, dù họ gì thì thằng bé chẳng vẫn là con trai của ?”

Ba Hoắc lườm một cái.

Sau bữa cơm Ngô Mễ ngủ .

Hoắc Tân đến phòng ngủ chính, khẽ với Hứa Tĩnh: “Ba chút ích kỷ riêng, em đừng để tâm.”

Hứa Tĩnh ngẩn một chút, : “Em để tâm , em thực mong con đổi sang họ , nhưng ?”

Hoắc Tân: “Sao thế ?”

Hứa Tĩnh khẽ : “Vậy thì đổi .”

Trong lòng cô mong Ngô Mễ thể đổi họ .

Bởi vì như , dường như mới khiến cô thực sự cảm nhận mối liên kết giữa cô và Hoắc Tân sâu sắc hơn.

Cô thật sự sinh cho một đứa con trai.

Hoắc Tân cụp mắt cô, giọng đặc biệt dịu dàng: “Em thật sự để tâm ?”

Hứa Tĩnh chớp mắt: “Không để tâm chút nào mà—”

, “Em thích nhiều như mà.”

Từ bắt đầu trêu chọc cô, thỉnh thoảng Hứa Tĩnh cũng sẽ một câu đùa.

Cô dường như còn vẻ e thẹn của thiếu nữ như , từ khi tỏ tình, ngược trở nên vô cùng thẳng thắn về việc thích , thỉnh thoảng thể miệng.

Hoắc Tân nhớ một câu từng thịnh hành mạng, rằng sự thẳng thắn tột độ là thể phá vỡ.

Anh đột nhiên cảm thấy lý.

Ví như bây giờ, ngượng ngùng hơn .

Anh gật đầu, : “Vậy , sẽ chuẩn tài liệu.”

Cứ như , một tháng , tên khai sinh của Ngô Mễ đổi thành Hoắc Ngôn Trác.

Ba Hoắc càng thiết với Ngô Mễ hơn, kèm theo đó cũng nhiệt tình hơn với Hứa Tĩnh, gần như coi cô như con dâu .

Thậm chí đôi khi cuối tuần còn đưa Ngô Mễ ngoài chơi một ngày, cố ý tạo gian cho cô và Hoắc Tân ở bên .

Chỉ là ba Hoắc , Hoắc Tân khi tỉnh táo, đối với cô luôn giữ chừng mực.

Mỗi họ đưa Ngô Mễ , Hoắc Tân hoặc là đến thư phòng xử lý công việc, hoặc là phòng gym trong khu dân cư chạy bộ, gần như bao giờ cố ý ở cùng một gian với cô.

Tim Hứa Tĩnh từ từ chùng xuống.

Gần đây cô và Hoắc Tân thật sự thiết hơn nhiều, buổi tối còn ngủ cùng Ngô Mễ.

Đã vài khoảnh khắc, cô thực sự mơ hồ nảy sinh ảo giác rằng họ chính là vợ chồng.

hiện thực nhanh tát cho cô một cái.

Sau khi Hoắc Tân tránh mặt cô hai , cô hiểu ý của .

Cô cũng khó .

Ba Hoắc đưa Ngô Mễ rời , cô liền chủ động về căn nhà ở tầng , hy vọng thể thoải mái hơn một chút.

Thời gian cứ thế đến cuối tháng 11, một đợt khí lạnh đột ngột tấn công Bắc Thành.

Ngô Mễ ngoài dự đoán cảm cúm.

Thằng bé cứ bệnh là đặc biệt bám Hứa Tĩnh, Hoắc Tân cũng đành sang một bên, đợi thằng bé ngủ mới Hứa Tĩnh.

Cứ liên tục bận rộn một tuần như , cảm cúm của Ngô Mễ khỏi , Hoắc Tân cảm.

Anh sốt lên gần 40 độ, nóng hầm hập, ngay cả xương cốt cũng đau nhức.

Anh sợ lây bệnh cho Ngô Mễ nữa, với Hứa Tĩnh: “Em cứ đưa Ngô Mễ lên lầu , mấy ngày đừng qua đây vội.”

Hứa Tĩnh ôm Ngô Mễ lên lầu, giao thằng bé cho Cao Bình, : “Em xuống xem Hoắc Tân thế nào.”

Cao Bình mong cô còn kịp, : “Cô cứ , Ngô Mễ giao cho cô cứ yên tâm, nhiều nhất là tối thằng bé một trận thôi.”

Hứa Tĩnh : “Không cần , lát nữa em lên ngay.”

Cảm cúm là cúm B, thuốc đặc trị, chỉ là sốt dễ hạ.

Hứa Tĩnh trở tầng , Hoắc Tân vẫn giường, dường như sức lực để dậy.

Anh cô một cái: “Sao xuống nữa ?”

Hứa Tĩnh hỏi: “Anh uống thuốc ?”

Hoắc Tân: “Định uống đây.”

Hứa Tĩnh gật đầu, xoay ngoài lấy hai viên thuốc bác sĩ kê sẵn đặt lòng bàn tay, lấy một cốc nước ấm, đến bên cạnh Hoắc Tân trong phòng ngủ chính, : “Uống thuốc .”

Hoắc Tân cố gượng dậy, dùng đầu ngón tay nhón lấy viên con nhộng trong lòng bàn tay cô nuốt xuống.

Vốn định tự cầm cốc nước, nhưng tay quả thực còn chút sức lực nào, nên đành nương theo tay cô uống vài ngụm nước.

Hứa Tĩnh vươn tay, chạm trán , hỏi: “Anh đo xem bao nhiêu độ ?”

Bàn tay cô mát lạnh, chạm nhẹ rời ngay, đặt lên trán thật dễ chịu.

Hoắc Tân sốt đến nỗi cổ họng khàn đặc: “Hơn 39 độ.”

Anh cô: “Em đừng chạy chạy nữa, cẩn thận lát nữa lây cho Ngô Ngô.”

Anh dừng một chút, bổ sung thêm một câu, “Cũng đừng lây cho em.”

Hứa Tĩnh : “Trước đây chúng luôn ở bên , nếu lây thì lây từ sớm , cần lo lắng quá về chuyện .”

Hoắc Tân im lặng một lát, : “Em cứ chăm sóc cho Ngô Ngô là , cần lo cho .”

Hứa Tĩnh : “Anh cần áp lực. Em thừa nhận em thích . em chăm sóc chủ yếu là vì là ba của Ngô Ngô, hy vọng thể nhanh chóng khỏe để chơi với Ngô Ngô. Anh chơi cùng thằng bé, nó vui đó.”

Hoắc Tân gật đầu, ngoài, lát cầm thêm một viên thuốc , đưa đến bên miệng : “Anh uống thêm một viên hạ sốt , sẽ dễ chịu hơn nhiều, nó còn tác dụng giảm đau nữa.”

Hoắc Tân gật đầu, đón lấy viên thuốc nương theo tay cô uống vài ngụm nước nuốt xuống.

Hứa Tĩnh ngoài, khi trở , tay cô cầm một chiếc bình giữ nhiệt đặt ở đầu giường .

Giọng cô dịu dàng: “Khi nào khát thì uống nhé, em lên dỗ Ngô Ngô ngủ đây.”

Hoắc Tân khẽ ‘ừm’.

Cô xoay .

Hoắc Tân chiếc bình giữ nhiệt tủ đầu giường.

Trước đây cô cách chăm sóc khác.

Sau khi Ngô Ngô, cô càng chăm sóc hơn.

Hoắc Tân sốt đến đau đầu như búa bổ, khi uống thuốc quả thực dễ chịu hơn nhiều, nhanh đó ngủ .

Không ngủ bao lâu, cảm thấy một mồ hôi.

Cơ thể còn đau nhức nữa, chỉ là mồ hôi dính , rít rát khó chịu.

Anh mở mắt , thấy một phụ nữ đang gục bên cạnh giường.

Cô khoanh tay, đầu gối lên tay, nghiêng mặt nhắm mắt, ngủ say. Không ở đây bao lâu .

Mái tóc dài từ lưng buông xuống, lơ lửng giữa trung.

Hoắc Tân khựng .

Anh sững sờ tại chỗ.

Rất lâu, lâu.

Trong đầu lướt qua những cảnh tượng tương tự từ nhiều năm , chỉ khác mà thôi.

Anh Hứa Tĩnh mặt, mím nhẹ đôi môi khô.

Bên ngoài cửa sổ dần hiện lên ánh ban ngày, chiếu rọi phòng.

Rơi xuống Hứa Tĩnh.

Cô cứ thế lặng lẽ ngủ bên cạnh , trong tay nắm một chiếc nhiệt kế điện tử đo tai, bên cạnh là một chiếc điện thoại.

Có lẽ cô cũng ghi nhiệt độ của như từng ghi nhiệt độ của Ngô Ngô.

đo nhiệt độ cho .

đó cô mấy ngày ngủ ngon giấc, phiên chăm sóc Ngô Ngô.

Rõ ràng mệt đến như , nhưng khi dỗ Ngô Ngô ngủ xong, cô chăm sóc .

Hoắc Tân khẽ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xoăn của cô.

Tóc cô mềm.

 

Loading...