Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 251: Hoắc Hứa 11: Tôi không hề chối bỏ

Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:07:20
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Mễ tỉnh dậy là hai giờ chiều.

Nhiệt độ cơ thể bé cơ bản định ở 38 độ, tinh thần và khẩu vị đều , còn đòi ăn thịt và kẹo hồ lô.

Điều khiến Hứa Tĩnh và Hoắc Tân đều yên lòng.

nhiệt độ cơ thể cứ giảm là chuyện .

Buổi tối, Hoắc Tân tắm xong đồ ngủ, đang ở phòng khách xử lý email tích đống cuối tuần, Hứa Tĩnh chậm rãi tới.

Anh ngẩng đầu.

Hứa Tĩnh : “Tổng giám đốc Hoắc, Ngô Mễ ngủ , thể giúp trông thằng bé một lát ? tắm, hôm qua kịp tắm.”

Hoắc Tân cô.

Cô tưởng Hoắc Tân , liền , “Thật thằng bé thể tự ngủ một lát, nhưng bây giờ nó đang sốt, nên…”

Hoắc Tân hỏi: “Cô gọi là gì?”

Hứa Tĩnh khựng một chút, : “Tổng giám đốc Hoắc.”

Hoắc Tân: “ cứ thấy lạ. Không thấy khách sáo ? Con cũng .”

Hứa Tĩnh khẽ cắn môi, đôi mắt rụt rè , như thể đang hỏi thì nên gọi là gì?

Hoắc Tân : “Sau cứ gọi thẳng tên là .”

Hứa Tĩnh gật đầu , cầm đồ ngủ phòng tắm.

Hoắc Tân phòng ngủ chính, Ngô Mễ đang ngủ say, tủ đầu giường đặt một chiếc nhiệt kế điện tử và một lọ thuốc hạ sốt nhỏ.

Anh giường, dùng điện thoại trả lời một lúc email, thì Hứa Tĩnh tắm xong .

Lúc đó đúng mười giờ rưỡi tối.

Hứa Tĩnh quỳ giường, đo nhiệt độ cho Ngô Mễ, ghi điện thoại là 38°2.

Cô đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng mà mua, áo dài tay và quần dài.

Khi đo nhiệt độ cho Ngô Mễ, cô cúi về phía , để lộ một đoạn eo nhỏ, dường như thể nắm trọn trong lòng bàn tay.

Ngón tay Hoắc Tân dừng màn hình điện thoại.

Anh hỏi: “Tối nay cần cứ nửa tiếng đo nhiệt độ cho thằng bé một nữa ?”

Hứa Tĩnh để ý.

dậy, vạt áo ngủ khẽ rũ xuống.

: “ sợ thằng bé đột ngột sốt cao, đây cũng một , hạ sốt mà đột nhiên sốt lên đến 39 độ 6.”

Hoắc Tân nhẹ nhàng gật đầu : “Vậy tối nay sẽ trông thằng bé, cô sang phòng ngủ .”

Hứa Tĩnh: “Không cần , lỡ thằng bé tỉnh dậy sẽ tìm .”

“Vậy thì đợi thằng bé tỉnh dậy cô hãy sang, ít nhất thể ngủ vài tiếng.”

“Thật sự cần .” Hứa Tĩnh đặt chiếc nhiệt kế xuống, “Thật quen , cả.”

Hoắc Tân hỏi: “Trước đây thằng bé ốm đều là cô trông?”

“Cũng gần như , tuổi , thức khuya , với cả Ngô Mễ ốm cũng tìm khác.”

Hoắc Tân gật đầu : “Bây giờ , cô thể nhẹ nhõm hơn một chút .”

Hứa Tĩnh khẽ giật .

: “Hay là thôi , đừng để ảnh hưởng đến công việc của ngày mai, với cả cũng từng chăm sóc Ngô Mễ ban đêm.”

“Việc gì cũng đầu tiên.” Hoắc Tân cô, “Nghe lời .”

Trái tim Hứa Tĩnh khẽ rung động.

Cô dường như cách nào chống hai chữ khỏi miệng.

Có một cảm giác ám tinh tế.

Như thể đang quản lý cô.

Như thể cô thuộc về .

Cô cắn môi một cái, : “Vậy , nếu chuyện gì, nhất định gọi .”

Hoắc Tân : “Cô yên tâm, sẽ theo tiêu chuẩn của cô, cứ nửa tiếng đo nhiệt độ cho thằng bé một .”

Hứa Tĩnh đương nhiên là yên tâm.

Hoắc Tân việc giờ luôn nghiêm túc và trách nhiệm.

Trước đây cô cũng từng thử nhờ Cao Bình trông Ngô Mễ ban đêm, nhưng Cao Bình sẽ để ý quá nhiều đến chuyện Ngô Mễ sốt, còn luôn cho rằng cô quá căng thẳng, “đứa trẻ nào mà chẳng sốt”.

Cho nên Cao Bình thường ngủ đến khi nào tỉnh thì mới đo nhiệt độ cho Ngô Mễ.

Hơn nữa, Cao Bình cứ thức khuya là dễ chóng mặt, nên Ngô Mễ ốm, đều là cô tự trông mới yên tâm.

Hứa Tĩnh đến phòng ngủ phụ, chiếc giường sạch sẽ, phẳng phiu của Hoắc Tân, ngón tay khẽ cuộn .

Cô vốn định nên ga trải giường và chăn , nhưng nhớ đến lời Hoắc Tân đó là quá câu nệ, nên cũng lười phiền, chỉ tắm qua loa xuống giường .

Chăn gối của một mùi hương hoa lan thoang thoảng dễ chịu, chất liệu cũng nhẹ và mềm mại, mang cảm giác an tâm và thoải mái.

Hứa Tĩnh nhanh chóng chìm giấc ngủ sâu.

Sau khi sinh Ngô Mễ, giấc ngủ của Hứa Tĩnh thực luôn nông.

Mỗi Ngô Mễ sốt, bé hầu như đều thức dậy giữa đêm đòi cô ôm một lúc, vì đóng cửa.

Chỉ cần thấy tiếng Ngô Mễ , cô nhất định sẽ tỉnh dậy.

Kết quả ngờ, giấc ngủ của cô đặc biệt sâu.

Mãi đến khi chuông báo thức 6:30 sáng trong điện thoại reo lên, cô mới giật bật dậy, tắt báo thức điện thoại, mới nhận ngủ ngon lành suốt một đêm.

Cô vội vã xuống giường đến phòng ngủ chính.

Hoắc Tân đang giường, tay đặt lên m.ô.n.g Ngô Mễ, hai cha con ngủ say.

Dường như thấy tiếng động, từ từ mở mắt, về phía cô.

“Cô tỉnh ?”

Hứa Tĩnh gật đầu: “Hôm nay .”

Cô hỏi: “Ngô Mễ ?”

Hoắc Tân cô, nở một nụ ôn hòa: “Thằng bé hạ sốt .”

Hứa Tĩnh lập tức nở nụ nhẹ nhõm, thở phào một : “Tuyệt quá!”

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng biến mất.

“Tối qua phiền , cảm ơn !” Cô ơn Hoắc Tân.

Phải rằng tối qua là thoải mái nhất kể từ khi Ngô Mễ ốm.

Không chỉ xếp hàng khám bệnh lâu nữa, mà Hoắc Tân ở đây thực sự giúp cô một giấc ngủ ngon và bình yên.

Hoắc Tân từ từ dậy: “Thằng bé là con trai , cô cảm ơn gì.”

Hứa Tĩnh khẽ giật .

Hoắc Tân : “Cô , hôm nay đưa Ngô Mễ .”

Hứa Tĩnh : “ tối qua ngủ mấy , thật thể giao Ngô Mễ cho mà.”

Hoắc Tân khẽ: “ yên tâm, trông thằng bé thêm một ngày nữa, tránh để bệnh tình tái phát. Ngoài , cô nhanh chóng phỏng vấn một bảo mẫu và tài xế đáng tin cậy – hoặc để .”

Hứa Tĩnh nhẹ giọng : “Ừm, kinh nghiệm phỏng vấn , thì hơn.”

Hoắc Tân gật đầu: “Cũng , sẽ sắp xếp.”

Sau khi chuyện xong, Hứa Tĩnh vội vàng rửa mặt, quần áo, chuẩn ngoài.

Hoắc Tân hỏi cần giúp bữa sáng , cô khách sạn bữa sáng tự chọn, Hoắc Tân liền bận tâm nữa.

Một lát , Hứa Tĩnh sửa soạn xong, đến cửa phòng ngủ chính với : “Vậy đây.”

trang điểm, môi mềm mại, ánh lên một màu hồng đất nhạt.

Hoắc Tân cô một lúc từ từ gật đầu.

, Hoắc Tân đầu Ngô Mễ đang ngủ say bên cạnh .

Môi Ngô Mễ hình dáng giống môi cô, nhân trung đầy đặn.

Chỗ ở của Hoắc Tân cách khách sạn chỉ hai mươi phút.

Hứa Tĩnh đầu tiên đến công ty sớm như , từ từ ăn sáng xong mới bắt tay công việc.

Đồng nghiệp bên cạnh cô: “Chị Tĩnh, hôm nay chị trông khí sắc quá, chuyện vui gì ?”

Hứa Tĩnh bất giác cong môi: “Thật ? Có lẽ tối qua ngủ đặc biệt ngon.”

Đương nhiên càng bởi vì — từ bây giờ, thực sự bắt đầu chia sẻ áp lực nuôi dưỡng Ngô Mễ với cô, cô cần tự lo liệu chuyện nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-251-hoac-hua-11-toi-khong-he-choi-bo.html.]

Buổi trưa ăn cơm, Hàn Phóng mua cho cô một ly sữa.

Hứa Tĩnh từ chối cần.

Hàn Phóng đều , cô mới nhận lấy.

Hàn Phóng cô mỉm : “Chị Tĩnh, màu son hôm nay của chị , chút quyến rũ.”

Hứa Tĩnh lịch sự : “Cảm ơn.”

Anh nửa đùa nửa thật hỏi: “Chị lẽ đang yêu đấy chứ?”

Hứa Tĩnh khựng một chút, vội vàng lắc đầu: “Sao thể?”

Hàn Phóng cô một lúc, như thể đánh giá cô từ đầu đến chân, mới rời .

Hứa Tĩnh chút tự nhiên.

Cô và Hàn Phóng tuyển cùng đợt, chức vụ của Hàn Phóng thấp hơn cô một bậc, đúng tháng cũng luân chuyển sang bộ phận marketing.

Hai cùng tan ca.

Đến cửa, Hàn Phóng : “Chị Hứa Tĩnh, hôm nay tan ca em đưa chị về nhé.”

Hứa Tĩnh : “Không cần , hôm nay đến nhà bạn.”

Hàn Phóng gật đầu, cô hỏi: “Vậy tuần chị rảnh , gần đây một quán ăn Nhật ngon, em mời chị ăn nhé?”

Hứa Tĩnh lắc đầu: “Không , mỗi tối đều về sớm để trông con mà.”

Hàn Phóng : “Thỉnh thoảng cũng nên ngoài thư giãn một chút chứ.”

Hứa Tĩnh : “Để dịp .”

Xe taxi cô gọi đến, cô liền .

Hứa Tĩnh ngờ Ngô Mễ ở chỗ Hoắc Tân vui vẻ đến , đợi cô tan ca đến đón thằng bé, Ngô Mễ còn , miệng lí nhí : “Muốn chơi với bố nữa.”

Hứa Tĩnh an ủi bé: “Bố còn , hai ngày nữa con cũng học . Đợi cuối tuần đưa con đến tìm bố chơi ?”

Ngô Mễ đáng thương Hoắc Tân.

Hoắc Tân nhẹ giọng : “Nói bố ngày mai cũng , thể chơi với con nữa.”

Ngô Mễ đành : “Vậy đành chịu.”

Hoắc Tân đưa hai con về khu chung cư.

Khi xuống xe, Ngô Mễ mắt đỏ hoe Hoắc Tân, : “Không bố .”

Trái tim Hoắc Tân mềm nhũn vì bé, Hứa Tĩnh trong lòng cũng chút xót xa.

Hoắc Tân vươn tay xoa đầu Ngô Mễ: “Ngoan nào, nhanh sẽ đưa con đến tìm bố chơi thôi.”

Ngô Mễ , một giọt nước mắt to tròn lăn dài từ khóe mắt. Lúc , thằng bé cũng yên lặng, thần thái giống Hứa Tĩnh một cách lạ thường.

Trái tim Hoắc Tân như vỡ .

Anh đặt tay lên vô lăng, suy nghĩ một lát Hứa Tĩnh : “Thằng bé vẫn khỏe hẳn, dù cũng cần nhà trẻ, là cứ để thằng bé ở chỗ thêm hai ngày nữa?”

Hứa Tĩnh hỏi: “Như sẽ ảnh hưởng đến công việc của ?”

Hoắc Tân : “Hai ba ngày thì đến mức đó.”

buổi tối thằng bé nhất định sẽ tìm …”

Từ khi Ngô Mễ chào đời cho đến nay, trừ mấy ngày ốm viện, cô từng xa Ngô Mễ một ngày nào.

Điều Hoắc Tân đương nhiên cũng rõ. Ngô Mễ cho dù ban ngày chơi đùa thiết với thế nào nữa, đến tối thằng bé vẫn sẽ bám riết lấy Hứa Tĩnh trong vòng tay cô.

Hoắc Tân : “Nếu ngại thì em cũng ở nhà vài ngày ? Nhà gần công ty em hơn ?”

“Gần hơn nhiều.” Hứa Tĩnh gật đầu, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo của Ngô Mễ.

Hoắc Tân đầu cô: “Vậy em lên lấy thêm vài bộ quần áo nhé?”

Hứa Tĩnh .

Cô cúi đầu Ngô Mễ: “Đừng nữa, lấy chút đồ, chúng sang nhà bố chơi, ?”

Ngô Mễ lập tức nín mỉm : “Được ạ.”

Vì việc leo cầu thang tiện, Hứa Tĩnh liền một lên lầu dọn dẹp đồ đạc.

Cao Bình đến chỗ Hoắc Tân thì ngậm miệng: “Đi nhiều thì , nên để con cái bồi dưỡng tình cảm với bố, còn con nữa – tự con cũng tranh thủ lên, một đàn ông như thì chủ động lên chứ.”

nhét một chiếc váy ngủ hai dây vali của Hứa Tĩnh.

Hứa Tĩnh thở dài, lười tranh luận với bà.

Lần nữa trở lầu khu chung cư của Hoắc Tân, Hoắc Tân dường như đột nhiên nhớ : “Lát nữa sẽ giúp em cài đặt mật khẩu vân tay, để em tiện ghé qua bất cứ lúc nào.”

Hứa Tĩnh khựng , gật đầu.

Hoắc Tân ôm Ngô Mễ đến cửa, ấn khóa vân tay mở cửa, nhưng đột nhiên thấy Bố Hoắc và Mẹ Hoắc đang sofa.

Hai Hoắc Tân bế một đứa trẻ bước , phía còn theo một phụ nữ xinh thì sững sờ.

Hứa Tĩnh theo bản năng dừng bước, chút lo lắng.

Hoắc Tân đưa Ngô Mễ trong lòng cho Hứa Tĩnh, : “Bố, , hai đến đây?”

Bố Hoắc trợn tròn mắt tới, Ngô Mễ: “Đây thật sự là cháu nội của chúng ?”

Hoắc Tân còn trả lời, Mẹ Hoắc : “Anh xem đôi mắt , lông mày , vầng trán , thể ? Thằng bé chẳng giống hệt con trai lúc nhỏ ? Hèn chi đây cứ đòi ảnh hồi nhỏ của nó.”

Bố Hoắc cũng cảm thấy thấy giống.

Ông chỉ Hoắc Tân, quát: “Cái đồ hỗn xược , con mà thông báo cho chúng , còn để chúng xem tin tức mới ? Còn xem chúng là bố mày ?”

Mẹ Hoắc vỗ vai ông một cái: “Anh nhỏ tiếng chút , đừng dọa thằng bé.”

Bố Hoắc vội vàng hạ thấp giọng: “, đúng, đúng.”

Hoắc Tân bình thản : “Con cố ý giấu bố , con cũng chỉ mới lâu. Con còn ở với Ngô Mễ mấy ngày, vốn định quen một thời gian mới đưa về cho bố xem.”

Bố Hoắc vỗ sang một bên, cũng lời giải thích của , tủm tỉm Tiểu Ngô Mễ trong lòng Hứa Tĩnh, khóe miệng vô thức nở nụ . Ngay cả giọng thô kệch cũng trở nên dịu dàng hơn, thậm chí còn vô thức pha chút giọng âu yếm, : “Cháu tên là Tiểu Ngô Mễ ? Chào cháu, ông là ông nội đây.”

Tiểu Ngô Mễ yên lặng ông, gì.

Mẹ Hoắc kéo ông lùi phía : “Anh lùi xa chút , đừng dọa thằng bé, nó từng gặp .”

Đợi kéo Bố Hoắc lưng, bà nhịn , nhoài về phía , tủm tỉm Ngô Mễ.

Bố Hoắc : “Ồ, dọa thằng bé, còn bà thì dọa nó ? Bà cũng lùi về .”

Mẹ Hoắc: “…”

Hai vị lão nhân đối xử với Ngô Mễ đều , Hứa Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, với Ngô Mễ: “Ngô Mễ, gọi ông nội, bà nội con.”

Ngô Mễ nể mặt hai , cất giọng non nớt : “Ông nội, bà nội.”

Hai ông bà cùng rạng rỡ như hoa.

Mẹ Hoắc vội vàng với Hứa Tĩnh: “Mau nhà con, con bế Ngô Mễ chắc mệt lắm , con xuống , rót nước cho con uống.”

Hoắc Tân đặt vali hành lý của Hứa Tĩnh phòng ngủ chính, đó đối mặt với sự “phán xét” của Bố Hoắc và Mẹ Hoắc.

Bố Hoắc và Mẹ Hoắc lo lắng đến bạc cả tóc về chuyện riêng tư của Hoắc Tân.

Ban đầu cứ nghĩ mấy năm nữa, ngay cả việc hẹn hò cũng thấy, gì đến chuyện kết hôn.

Ai ngờ bây giờ đột nhiên xuất hiện một đứa cháu nội ba tuổi, quả là một bất ngờ lớn.

Hai ông bà ngừng chỉ trích Hoắc Tân, phiên “lên tiếng”.

“Hồi đó chắc chắn là mày với ? Mới khiến cô gái nhỏ bế con ?”

“Sao mày thể vô trách nhiệm đến ? Bây giờ thì bù đắp thật những sai lầm đây, ?”

Hoắc Tân lâu lắm bố mắng như .

Cứ như thể trở về thời thơ ấu.

Tuy nhiên, khi bố, cũng khó chịu với những lời chỉ trích .

Anh gật đầu: “Vâng.”

Hứa Tĩnh thấy như mắng đến ngẩng đầu lên , vội vàng : “Không ạ, hề sai điều gì cả, hồi đó là do con chủ động, cũng là con tự nguyện sinh con, con cho là vì con sợ…”

Bố Hoắc vội vàng ngắt lời cô: “Con ít đỡ cho nó , một cô gái ngoan ngoãn như con thì chủ động cái gì mà chủ động? Cái nết con trai thế nào mà ? Đàn ông sai thì nhận.”

Hứa Tĩnh: “Thật sự là con chủ động…”

Mẹ Hoắc: “Thế thì cũng là của nó.”

Hứa Tĩnh: “Cũng là con cho chuyện của Ngô Mễ.”

Bố Hoắc: “Con Ngô Mễ mà còn cho nó , thế nó còn sai ?”

Hứa Tĩnh: “…”

Cô quyết định im lặng.

Hoắc Tân ngừng một chút, bình thản : “Con phủ nhận.”

 

Loading...