Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 250: Hoắc Hứa 10: Vươn tay muốn chạm vào

Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:07:19
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Mễ từ lúc thấy Hoắc Tân, nụ mặt ngừng .

Đặc biệt là khi thi đấu, Hoắc Tân chạy nhanh, phụ của các bé sân đều chạy nhanh.

Ngô Mễ phấn khích cưỡi đầu la lớn: “Bố ơi cố lên, bố về nhất !”

Sau khi kết thúc, Ngô Mễ đầu tiên nhận phần thưởng từ buổi họp phụ , là một món đồ chơi Ultraman.

Cậu bé ôm đồ chơi, ngẩng đầu Hoắc Tân, vẻ mặt đầy sùng bái, nụ cũng đặc biệt rạng rỡ: “Bố siêu quá! Cảm ơn bố!”

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nụ của đặc biệt chân thành và ấm áp.

Chóp mũi Hoắc Tân khẽ cay, ôm lòng, đột nhiên chút nên lời.

Sau khi hoạt động kết thúc, Hoắc Tân ôm Ngô Mễ đưa bé về nhà.

Bố Hứa về quê, trong nhà chỉ còn Cao Bình.

Anh dạo thường xuyên đến, Cao Bình coi như nửa con rể .

Cao Bình : “Tĩnh nhi còn một tiếng nữa mới về.”

Hoắc Tân “ừm” một tiếng, Cao Bình bận rộn bếp dọn dẹp thức ăn.

Hoắc Tân ôm Ngô Mễ bắt đầu kể chuyện cho .

Không lâu Hứa Tĩnh trở về, thấy Hoắc Tân cũng cảm thấy bất ngờ.

Gần đây, mỗi đến chơi với Ngô Mễ, đều ở ăn cơm ở nhà, cô quen .

Khi cô , Hoắc Tân liếc cô một cái nhạt.

Hứa Tĩnh đột nhiên sững sờ, nhưng nhanh chóng cúi đầu, giọng điệu ôn hòa kể chuyện cho Ngô Mễ , Hứa Tĩnh nghi ngờ nhầm.

Ngô Mễ lúc chạy về phía cô, lớn: “Mẹ về ! Bố hôm nay giành giải nhất đó!”

Cậu bé cầm huy chương và Ultraman bàn nhỏ bên cạnh cho Hứa Tĩnh xem, Hứa Tĩnh sững một chút, : “Bố giỏi quá, Ngô Mễ vui ?”

Ngô Mễ để lộ hai lúm đồng tiền nông: “Vui ạ!”

Lúc ăn cơm, Hứa Tĩnh cảm thấy hôm nay Hoắc Tân dường như tâm trạng lắm, gương mặt ôn hòa thường ngày dường như mang theo vài phần xa cách.

Ăn cơm xong, thậm chí chơi với Ngô Mễ một lát nào nữa, liền dậy : “ còn chút việc, xin phép về .”

Hứa Tĩnh .

Hoắc Tân cúi đầu hôn Ngô Mễ một cái, nhẹ nhàng : “Ngày mai bố đón con đến nhà chơi nhé?”

Ngô Mễ vui vẻ kéo dài giọng: “Vâng ạ——”

Hoắc Tân xoa đầu bé, đầu Hứa Tĩnh: “Cô đây một chút.”

Hứa Tĩnh trong lòng lộp bộp một tiếng.

Giọng điệu của , giống hệt như lúc cô từng sai việc quyền đây.

Hứa Tĩnh cũng quá căng thẳng, Hoắc Tân bây giờ chỉ bàn bạc với cô về chuyện của Ngô Mễ.

Trong cầu thang chỉ tiếng bước chân của hai một một , trông vẻ vô cùng trống trải.

Đến khi xuống lầu xe, Hoắc Tân mới dùng giọng điệu trầm xuống hỏi: “Thứ Sáu Ngô Mễ hoạt động gia đình mà trong nhà ai , tại thông báo cho ?”

Hứa Tĩnh khựng : “ nghĩ sẽ bận.”

“Dù bận đến mấy cũng đến mức thể dành thời gian cho con trai.” Giọng Hoắc Tân mang theo một sự lạnh lẽo mà cô từng thấy, xa lạ, “Những đứa trẻ khác đều gia đình, con trai Hoắc Tân tại một cô đơn ở đó? Cô chiều nay khi thấy cảnh tượng đó, trong lòng cảm thấy thế nào ?”

Nước mắt Hứa Tĩnh chợt lăn dài, trong đầu cô dường như hiện lên hình ảnh Ngô Mễ cô đơn ở đó, tim cô đau như kim đâm.

Hoắc Tân hỏi: “Học kỳ cũng ? Tất cả các hoạt động gia đình của thằng bé cô đều tham gia ư?”

Hứa Tĩnh lau nước mắt, nhỏ giọng : “Xin , vì Ngô Mễ dễ bệnh, ngày nghỉ của bao giờ đủ, thật sự cách nào tham gia . Đầu gối , học thức, nhiều chuyện bà cũng hiểu, nên quả thật từng .”

Hứa Tĩnh nước mắt ngừng chảy xuống.

bao giờ thấy Hoắc Tân hung dữ như .

Trước đây, ngay cả khi cô sai trong công việc, cũng sẽ ôn hòa chỉ của cô, thậm chí còn tận tay hướng dẫn cô.

Sự tự trách và cảm giác tội cùng lúc dâng lên, nước mắt cô tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây.

Cô cúi đầu: "Em cũng , em cũng thấy với Ngô Mễ, nhưng em cách nào, em còn kiếm tiền..."

Hoắc Tân cô.

Từng giọt nước mắt của cô rơi xuống, lách tách lách tách, thấm ướt một mảng nhỏ chiếc quần trắng.

Lòng Hoắc Tân mềm nhũn.

Anh rút hai tờ khăn giấy, chậm rãi lau nước mắt cho cô, khàn giọng : "Đừng nữa."

Hứa Tĩnh gật đầu, nhưng vẫn kìm tiếng nấc nhỏ.

Hoắc Tân đỡ lấy vai cô: "Bây giờ ? Em hãy xem như bố của Ngô Mễ, chuyện gì đều thể chia sẻ cùng em, ?"

Hứa Tĩnh nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt, "ưm" một tiếng.

Hoắc Tân gương mặt tái nhợt của cô, đưa tay vén lọn tóc xoăn mềm mại vai, chậm rãi mắt cô : "Sau tất cả chuyện của Ngô Mễ, em đều cho ."

Hứa Tĩnh: "Vâng."

Hoắc Tân nhẹ nhàng vỗ vai cô, dịu giọng : "Hứa Tĩnh, em hãy nhớ, em cần bận tâm về chuyện tiền bạc nữa."

Hứa Tĩnh cụp mắt, đáp.

Hoắc Tân hào phóng, nhưng Hoắc Tân trách nhiệm với Ngô Mễ, chứ với cô.

Hơn nữa cô là của Ngô Mễ, cô cũng tận lực nuôi dưỡng Ngô Mễ.

cô vẫn khẽ gật đầu.

Hoắc Tân buông tay, Hứa Tĩnh cảm thấy vùng da vai nơi chạm nóng rực.

Tối hôm đó khi Ngô Mễ ngủ, Hứa Tĩnh ôm bé, khẽ một tiếng xin .

Trước khi ngủ, cô thoáng qua điện thoại, phát hiện chuyện Hoắc Tân con trai lên hot search.

Cô vội vàng nhấp chủ đề xem, ảnh của Ngô Mễ, chỉ tiết lộ Hoắc Tân đến trường mẫu giáo, cùng con trai tham gia trò chơi cha - con cái và giành vị trí 1.

Ngô Mễ nhỏ lộ diện là .

Hứa Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nhanh đó từ từ chìm giấc ngủ.

Sáng hôm , Hoắc Tân đón cô và Ngô Mễ nhỏ đến nhà chơi.

Chỉ mấy ngày, chỗ gần như biến thành một công viên giải trí cho trẻ em.

Trong phòng khách đặt cầu trượt, bể bóng, bạt nhún nhỏ, còn đặc biệt dành một đường đua xe đạp, góc phòng khách còn dựng một chiếc lều nhỏ.

Ngô Mễ chơi vui vẻ cả buổi sáng, bữa trưa nhanh ngủ .

Giường của Hoắc Tân cũng lắp rào chắn, cần lo Ngô Mễ lăn xuống nữa.

Hứa Tĩnh chuẩn xuống nghỉ ngơi thì Hoắc Tân nhẹ nhàng gõ cửa.

dậy mở cửa, Hoắc Tân chỉ tủ quần áo trong phòng ngủ chính: "Anh cho mua vài bộ đồ ngủ, em xem . Nếu ở đây qua đêm, mặc đồ ngủ sẽ thoải mái hơn."

Hứa Tĩnh gật đầu .

Hoắc Tân : "Phòng vệ sinh phía trong em dùng, đồ của dọn trống , thêm một sản phẩm dưỡng da mà con gái dùng, em xem còn thiếu gì thì cứ tự nhiên thêm ."

Hứa Tĩnh gật đầu: "Cảm ơn ."

Cô ngừng một chút, : " như liệu lắm ? Nếu bạn gái thấy thì..."

Hoắc Tân thờ ơ : "Anh bạn gái."

Hứa Tĩnh khẽ sững sờ, phụ nữ với ...

Chỉ là loại quan hệ đó thôi ?

Ngừng một lát, Hứa Tĩnh : "Vậy khi nào bạn gái thì hãy cho em nhé, lúc đó em sẽ tiện ở qua đêm ở đây nữa."

Hoắc Tân để bụng: "Em cứ yên tâm ở ."

Hứa Tĩnh mím môi, gì.

Hoắc Tân rời đó, Hứa Tĩnh mở tủ quần áo, bên trong treo một hàng đồ ngủ nữ, cả áo cộc quần cộc lẫn áo dài quần dài.

Rõ ràng, Hoắc Tân chuẩn sẵn việc cô sẽ thường xuyên đến đây.

Kiểu dáng đương nhiên đều là đồ mặc nhà bình thường.

Cô tiện tay lấy một bộ đồ ngủ màu hồng ngoài, đối diện là phòng ngủ phụ, cạnh phòng ngủ phụ là phòng vệ sinh.

Chỗ Hoắc Tân là căn hộ bốn phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng vệ sinh, còn một phòng vệ sinh nữa ở gần cửa.

Như mỗi một phòng vệ sinh thì tiện.

Cô chậm rãi , đây hẳn là phòng vệ sinh chính, rộng, gần bằng phòng ngủ chính ở nhà cô, thậm chí còn khiến cô cảm thấy an gian quá lớn.

Cởi quần áo, cô cảm thấy ngay cả khí cũng thấm một chút lạnh lẽo.

Khi tắm, nghĩ đến việc Hoắc Tân chỉ cách cô một bức tường, thể thấy tiếng cô tắm rửa lúc , nhịp thở của cô tự chủ mà chậm nhiều.

Tắm xong, sấy khô tóc, khi ngang qua cửa phòng Hoắc Tân, cô thậm chí dám ngẩng đầu mà thẳng qua.

Trở về phòng ngủ giường, theo thói quen khi ngủ đưa tay sờ trán Ngô Mễ, đột nhiên cô thấy trán Ngô Mễ nóng.

Cô chợt dậy, đến cửa phòng ngủ của Hoắc Tân, hỏi: "Trong nhà nhiệt kế ?"

Hoắc Tân lúc cởi áo , vẻ như định tắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-250-hoac-hua-10-vuon-tay-muon-cham-vao.html.]

Anh cởi trần, Hứa Tĩnh theo bản năng mặt , nhưng cũng bận tâm quá nhiều, : "Ngô Mễ sốt ."

Hoắc Tân vội vàng cầm chiếc áo thun cởi giường mặc : "Anh xuống lầu mua."

Anh mặc xong quần áo liền dậy ngoài.

Hứa Tĩnh : "Còn cần thuốc hạ sốt và miếng dán hạ sốt nữa."

Hoắc Tân: "Em gửi Wechat cho ."

Hứa Tĩnh gửi danh sách thuốc cần dùng qua Wechat cho , giường đưa tay sờ trán Ngô Mễ, thấy nóng hơn lúc nãy một chút.

Ngô Mễ dường như vì sốt mà khó chịu, cũng bắt đầu ngủ yên, thỉnh thoảng lăn qua lăn .

Không lâu , Ngô Mễ liền bò dậy, gọi: "Mẹ ơi, uống nước."

Sốt dễ khát nước.

Hứa Tĩnh vội vàng lấy chiếc bình giữ nhiệt chuẩn sẵn đầu giường cho bé uống nước.

Hoắc Tân nhanh mua đồ xong trở về.

Bước cửa thấy Hứa Tĩnh đang ôm Ngô Mễ trong lòng, đoán là Ngô Mễ lẽ khó chịu, vội vàng bóc nhiệt kế, kẹp nách Ngô Mễ, 38 độ 8.

Hoắc Tân vội : "Anh đưa hai con bệnh viện."

Lòng đột nhiên chút hoảng loạn.

Hứa Tĩnh bình tĩnh : "Tạm thời cần, bây giờ thằng bé đang ngủ , đối với trẻ con, khi sốt thì ngủ là quan trọng nhất. Anh bóc thuốc hạ sốt đưa em, chỉ cần sốt thể hạ xuống, sáng mai chúng hãy đến bệnh viện."

Có vẻ như cô quá quen thuộc với việc xử lý chuyện Ngô Mễ sốt.

Hoắc Tân cũng bình tĩnh , từ trong túi tìm thuốc hạ sốt.

Hứa Tĩnh liếc thuốc trong tay , : "Anh rót 4 mililit ."

Hoắc Tân hướng dẫn sử dụng thuốc, quả nhiên là liều lượng .

Anh vội vàng rót 4 mililit nắp thuốc, đưa cho Hứa Tĩnh.

Ngô Mễ khó chịu cựa quậy trong lòng Hứa Tĩnh.

Hứa Tĩnh nhẹ giọng : "Nào Ngô Mễ, uống thuốc ngọt nhé."

Ngô Mễ rõ ràng cũng quen với loại thuốc , lập tức há miệng, một uống cạn, nhanh đó ngủ trong vòng tay cô.

Hoắc Tân thể giúp gì, nhưng cũng , cứ đó chờ đợi.

Mười phút , Hứa Tĩnh cố gắng đặt Ngô Mễ xuống, nhưng chỉ cần đặt xuống giường, Ngô Mễ sẽ lập tức giật tỉnh dậy, kêu một tiếng bò lên.

Hứa Tĩnh đành giường, cứ thế ôm bé.

Hứa Tĩnh là miền Nam, dáng nhỏ nhắn, gầy.

Hai cánh tay mảnh khảnh ôm Ngô Mễ, nổi lên một đoạn gân xanh.

Hoắc Tân chợt nhớ cảnh tượng đầu tiên gặp cô và Ngô Mễ.

Lúc đó nhận cô, chỉ thấy hai con họ gió to mưa lớn, hình gầy yếu của cô chống đỡ thứ.

Lòng khẽ nhói, bước tới, dịu giọng : "Để bế cho."

Hứa Tĩnh lắc đầu: "Thằng bé ngủ ngon lắm, đừng phiền nó nữa, với từng bế con nít mấy, lẽ sẽ bế lâu ."

Hoắc Tân cô: "Vậy em tựa đầu giường , tìm cho em cái đệm lót nhé."

như lưng trống, khó chịu.

Hứa Tĩnh trông vẻ mệt, nhưng cô vẫn khẽ mỉm với : "Không , lát nữa thằng bé hạ sốt sẽ quấn em như nữa."

Hoắc Tân đôi môi khô của cô, : "Anh rót một ly nước cho em nhé."

Hứa Tĩnh khẽ khựng .

Không lâu , Hoắc Tân rót một ly nước ấm, đưa tay đặt bên cạnh cô.

Hai cánh tay cô đang ôm Ngô Mễ nên tiện, Hoắc Tân cứ thế từ từ đút nước cho cô uống.

Nước nhiệt độ , dường như còn mang theo chút vị ngọt.

Chóp mũi Hứa Tĩnh cay.

Anh đút xong một ly nước cho cô, hỏi: "Còn nữa ?"

Hứa Tĩnh lắc đầu: "Anh ngủ , muộn ."

Hoắc Tân : "Có chuyện gì em cứ gọi bất cứ lúc nào, tối nay sẽ mở cửa."

Hứa Tĩnh .

Hoắc Tân tắm rửa xong liền lên giường ngủ.

Anh lo lắng cho Ngô Mễ đang sốt, ngủ yên giấc, sáng hôm hơn 5 giờ tỉnh dậy.

Thức dậy đến cửa phòng ngủ chính, Hứa Tĩnh cũng đóng cửa, lẽ là để đề phòng.

Anh thấy Ngô Mễ đang trong lòng Hứa Tĩnh ngủ, liền thả lỏng, về phòng ngủ ngủ bù.

Không lâu , đột nhiên thấy tiếng Ngô Mễ thức dậy, lập tức tỉnh táo, xuống giường.

Ngô Mễ nhảy cẫng lên chạy đến mặt gọi: "Bố ơi—"

Anh bế Ngô Mễ lên, ngẩng đầu đồng hồ treo tường, hỏi: "Thằng bé hạ sốt ?"

Giọng Hứa Tĩnh mệt mỏi: "Tối qua uống thuốc hạ sốt xong, nhiệt độ luôn ở 37 độ 2. 4 giờ sáng sốt đến 39 độ, uống thêm một thuốc hạ sốt, bây giờ thì hạ , nhưng vẫn bệnh viện."

Hoắc Tân : "Anh bữa sáng đơn giản, ăn xong chúng sẽ ."

Hứa Tĩnh gật đầu.

Hoắc Tân một bát canh mướp trứng, chiên trứng ốp la và thịt hộp, hâm nóng bánh mì bằng lò vi sóng, gọi Hứa Tĩnh và Ngô Mễ đến ăn.

Ngô Mễ nể mặt mà ăn nửa lát bánh mì, hai lát thịt hộp, một quả trứng ốp la.

Tinh thần tệ, ăn uống cũng , điều khiến Hoắc Tân quá căng thẳng.

Đến bệnh viện, vì là khách VIP nên chỉ xếp hàng, mà còn nhân viên y tế chuyên trách tiếp đón, thủ tục đều nhanh chóng.

Sau khi lấy m.á.u xét nghiệm PCR, loại trừ cúm A và B, bác sĩ là nhiễm virus đơn giản, kê thuốc và dặn Ngô Mễ về nhà uống nhiều nước, nghỉ ngơi.

Về đến nhà, tác dụng của thuốc hạ sốt hết, Ngô Mễ bắt đầu sốt.

cơn sốt hôm nay cao như hôm qua, cơ bản 38 độ 5, hơn nữa Ngô Mễ tinh thần , ở nhà chơi cầu trượt, bể bóng, vô cùng vui vẻ.

Hứa Tĩnh vội cho bé uống thuốc hạ sốt nữa.

Trong thời gian đó, cứ mỗi nửa tiếng Hứa Tĩnh giúp bé đo nhiệt độ một và ghi .

Hôm nay Ngô Mễ thức dậy sớm, đến 12 giờ trưa ngủ , kịp ăn trưa, chỉ uống một bữa sữa.

Hoắc Tân xong bữa trưa, phòng ngủ gọi Hứa Tĩnh, cô đang sấp giường ngủ.

Bên tay cô là một chiếc nhiệt kế, màn hình điện thoại vẫn sáng, bên trong là một trang ghi chép nhiệt độ.

Phía cùng bắt đầu từ 1 giờ sáng qua.

1:00——37°2.

Hoắc Tân sững sờ.

Hứa Tĩnh lúc tỉnh dậy.

Cô trở , thấy Hoắc Tân, ngẩn .

“Tối qua cô ngủ ?”

Giọng Hoắc Tân trầm, dịu dàng.

Hứa Tĩnh : “ ngủ hai, ba tiếng.”

Giọng Hoắc Tân càng mềm mại hơn: “Đã tỉnh thì ăn cơm .”

Ánh nắng chiều thu chiếu qua cửa sổ, hắt lên Hứa Tĩnh.

bên bàn ăn, yên tĩnh.

Mái tóc dài xoăn ánh lên một chút sắc xanh.

Dưới mắt cô quầng thâm, trũng xuống, rõ ràng là do thiếu ngủ dài ngày.

Sống mũi cô thẳng và , nhưng môi khô nẻ.

Suốt đêm qua dường như cô còn chẳng uống nước.

Hoắc Tân lý do để tin rằng, những Ngô Mễ ốm đây, cô đều như .

Rõ ràng là mấy năm cô vẫn là một thiếu nữ tươi tắn, ngây thơ.

Hoắc Tân cảm thấy một chút áy náy và xót xa trong lòng.

Anh dậy, rót cho Hứa Tĩnh một cốc nước ấm, đặt cạnh tay cô.

Hứa Tĩnh : “Cảm ơn .”

Môi cô khô se, bong từng lớp vảy.

Hoắc Tân theo bản năng đưa tay chạm , nhận ý nghĩ đó, lập tức khéo léo rụt tay về giữa trung.

Anh Hứa Tĩnh, cô hề gì.

 

Loading...