Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 249
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:07:18
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô Mễ vẫn đang ngủ, hai đó cũng nhiều, lặng lẽ ăn xong bữa cơm.
Hoắc Tân bếp lấy một đĩa kẹo hồ lô nhỏ.
Mỗi que tre chỉ hai viên kẹo đường, gồm ba loại: sơn , nho và dâu tây.
Hoắc Tân hỏi cô: “Em ăn loại nào?”
Hứa Tĩnh mím môi, lấy một viên sơn cho miệng, nhẹ nhàng cắn vỡ.
Lớp đường mỏng màu ngọc bích tan chảy trong miệng cô, ngọt, vị chua đủ để dung hòa vị ngọt đó.
Rất thích hợp để tráng miệng bữa ăn.
Miệng Hứa Tĩnh nhỏ, cắn một viên sơn , một bên má phồng lên.
Lớp đường phát âm thanh nứt vỡ nhỏ, giòn trong miệng cô.
Không hiểu , Hoắc Tân cảm thấy âm thanh chút dễ chịu.
Hứa Tĩnh ăn hết một que, mới Hoắc Tân: “Anh ăn ?”
Hoắc Tân khẽ mỉm : “Anh thích ăn món lắm, là cho em và Ngô Mễ.”
Hứa Tĩnh gật đầu, theo bản năng hỏi: “Vậy ?”
Ánh mắt Hoắc Tân dường như nhạt nhiều.
Hứa Tĩnh nhận lỡ lời, chút bất an.
Hoắc Tân khá bình tĩnh : “Bạn gái cũ của thích ăn.”
Hứa Tĩnh gật đầu.
Anh thích cô, vì vô cùng thẳng thắn mặt cô.
Cũng .
Làm thư ký cho hai năm, cô đương nhiên bạn gái cũ vị trí thế nào trong lòng .
Hứa Tĩnh lập tức đổi chủ đề, : “ Ngô Mễ chỉ ăn một viên thôi.”
Hoắc Tân : “Anh , để dành một viên trong bếp, là của em hết.”
Hứa Tĩnh ngẩn .
Hoắc Tân lúc hỏi: “Ngô Mễ dễ ốm ?”
Hứa Tĩnh gật đầu.
Hoắc Tân: “Anh sẽ sắp xếp một bác sĩ riêng cho thằng bé, lát nữa sẽ gửi WeChat cho em, ngoài em đưa thông tin của em và Ngô Mễ cho , giúp hai thủ tục. Sau Ngô Mễ ốm, em thể đưa thằng bé đến bất kỳ bệnh viện hạng A nào ở Bắc Thành, sẽ đều đón tiếp VIP.”
Hứa Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nở nụ : “Tốt quá!”
Mỗi Ngô Mễ ốm, điều khó khăn nhất chính là xếp hàng chờ đợi.
Thậm chí từng xếp từ hai giờ sáng đến năm giờ sáng, việc giải quyết vấn đề thực sự khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm cả về thể chất lẫn tinh thần.
“Tài xế cũng sắp xếp , mỗi ngày thể đưa Ngô Mễ học, đưa em .”
Hứa Tĩnh vội : “Em cần , em quen tự .”
Hoắc Tân: “Vậy mua cho em một chiếc xe.”
Hứa Tĩnh giật , : “Thật sự cần, em cũng lái xe.”
Hoắc Tân cô, Hứa Tĩnh cũng lặng lẽ : “Anh đối xử với Ngô Mễ là đủ .”
Cô ngừng hai giây, , “Em tâm lý đền bù cho em. Em sinh Ngô Mễ là để uy h.i.ế.p điều gì. Nếu để đảm bảo cuộc sống của Ngô Mễ, thì hai triệu đó em cũng sẽ lấy.”
“Không để đền bù cho em.” Hoắc Tân dịu giọng, “Em xe sẽ nhanh hơn một chút, cũng tiện về sớm hơn để ở bên Ngô Mễ.”
“Không lái xe thì thi bằng lái, chúng đưa Ngô Mễ du lịch tự lái cũng tiện hơn. Chẳng lẽ em tự lái xe, nếu đường quá dài, thể sẽ mệt.”
Hoắc Tân cô, dùng giọng điệu tùy ý , “Nghe lời, thi bằng lái ?”
Nghe lời.
Tim Hứa Tĩnh đập loạn xạ.
Anh với – lời.
Cô thể rõ hai từ ma lực gì, cô chỉ cảm thấy dường như vẻ và lời của mê hoặc.
Trong đầu rõ ràng còn giãy giụa, nhưng vô thức : “Được.”
Hoắc Tân ôn hòa, dậy bắt đầu dọn dĩa.
Hứa Tĩnh vội : “Để em , mệt cả buổi sáng .”
Hoắc Tân khẽ gạt tay cô .
“Em mệt hơn ba năm , mới mệt một buổi sáng thôi.”
Hứa Tĩnh khẽ rùng .
Anh thật sự là một dịu dàng, bụng và trách nhiệm.
Mặc dù thích cô, nhưng vẫn thể thấu hiểu sự hy sinh của cô dành cho Ngô Mễ, và ơn.
“Em cứ ngủ với Ngô Mễ thêm một lát. Lát nữa sẽ sang phòng phụ ngủ, chuyện gì cứ gọi .” Hoắc Tân .
Hứa Tĩnh .
Trở phòng ngủ chính, cô ngủ .
Cô ngẩng đầu trần nhà, thả lỏng trong chốc lát, khóe môi nở một nụ .
Cô thừa nhận, thể ở bên Hoắc Tân như thế , cô cũng vui.
Ngô Mễ thức dậy lúc bốn giờ chiều.
Vừa tỉnh giấc, bé bật dậy khỏi giường, hỏi: “Ba ạ?”
Hứa Tĩnh: “Ba đang ở phòng khác, đưa con tìm ba nhé, ?”
Ngô Mễ : “Dạ ạ— ”
Lời dứt, Hoắc Tân đẩy cửa bước .
Ngô Mễ lập tức phấn khích dang rộng vòng tay chạy về phía : “Ba ơi!”
Suýt chút nữa thì ngã khỏi giường.
May mà Hoắc Tân nhanh chóng bước hai bước, lập tức ôm chặt bé lòng.
Ngô Mễ khúc khích trong vòng tay .
Ánh mắt Hoắc Tân tràn ngập sự dịu dàng, bế bé lên.
Hứa Tĩnh lấy cốc nước của Ngô Mễ từ trong túi đưa cho bé, Ngô Mễ uống một lúc lâu, Hoắc Tân dắt đạp xe.
Hứa Tĩnh ghế sofa hai cha con chơi đùa.
Hoắc Tân rõ ràng vẫn còn lúng túng khi bế con, nhưng vô cùng kiên nhẫn và yêu thương Ngô Mễ, thậm chí lúc còn cõng Ngô Mễ cổ, dùng một tay nhấc Ngô Mễ lên xoay vòng.
Ngô Mễ chơi đùa ngừng, liên tục gọi: “Lại xoay vòng nữa ạ!”
Trong đầu Hứa Tĩnh chợt lóe lên vài phần may mắn.
Lúc cô mới nhận vai trò của cha đối với một đứa trẻ rốt cuộc quan trọng đến nhường nào.
Những trò chơi tốn sức cô thể chơi cùng Ngô Mễ .
Và khi Ngô Mễ lớn hơn, những thứ cô thể chơi cùng con trai thể sẽ ngày càng ít , khi đó Ngô Mễ sẽ thiếu thốn nhiều hơn.
May mắn .
Cô tự nhủ, may mắn là Hoắc Tân vẫn gặp Ngô Mễ.
Ông trời bạc đãi cô.
Căn phòng tràn ngập tiếng sảng khoái của Ngô Mễ và nụ ấm áp của Hoắc Tân.
Hứa Tĩnh cảm thấy Ngô Mễ dường như bao giờ vui vẻ như , cũng bao giờ chơi đùa thỏa thích đến thế.
Trong lòng cô dâng lên vài phần áy náy.
Hai cha con cứ thế chơi đùa cho đến năm rưỡi chiều, Ngô Mễ đột nhiên buông Hoắc Tân , chạy đến mặt Hứa Tĩnh : “Uống sữa, ăn cơm!”
Hoắc Tân theo , : “Ba nướng cánh gà cho con , con ăn ?”
Ngô Mễ lớn tiếng .
Hoắc Tân : “Vậy con chờ ba nhé.”
Anh bếp, nhanh hâm nóng cánh gà và cơm, nhanh chóng chiên thêm một chiếc bánh rau chân vịt mang .
Ngô Mễ quả nhiên chỉ thấy cánh gà, lập tức đưa tay lấy.
Hứa Tĩnh theo bản năng vỗ nhẹ bàn tay nhỏ của bé: “Rửa tay .”
cổ tay cô Hoắc Tân nắm chặt.
Anh lặng lẽ cô: “Đừng đánh thằng bé.”
Hứa Tĩnh: “…”
Cô “Ờ” một tiếng, , “Em chỉ vỗ vỗ thằng bé thôi.”
Hoắc Tân: “Cũng .”
“…”
Hứa Tĩnh dắt Ngô Mễ phòng vệ sinh rửa tay, luôn cảm thấy chỗ cổ tay Hoắc Tân nắm qua chút nóng bỏng, nhiệt độ đó dường như tan biến .
Cô dùng nước lạnh rửa tay một , đó bình tĩnh rửa tay thứ hai.
Cánh gà vị Orlean, Ngô Mễ ăn ngon miệng.
Sau khi ăn ba miếng, Hứa Tĩnh ăn nữa, bé đáng thương đĩa cánh gà, nhưng vẫn ngoan ngoãn động đũa.
Hoắc Tân xoa đầu bé, : “Ăn cơm và bánh rau chân vịt ?”
Ngô Mễ : “Không ăn rau.”
Hoắc Tân từ trong bếp lấy viên kẹo hồ lô để dành đó, dùng một que xiên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-249.html.]
Anh giơ lên mặt Ngô Mễ: “Con ăn cơm và rau ngoan ngoãn nhé, ăn xong là ăn kẹo hồ lô, ?”
Ngô Mễ kẹo hồ lô trong tay , lớn tiếng .
Cậu bé nể tình ăn hết nửa bát cơm nhỏ, ba chiếc bánh rau chân vịt nhỏ.
Ăn xong, bé đặt đũa xuống Hoắc Tân : “Kẹo hồ lô!”
Hoắc Tân bật , đưa viên kẹo hồ lô trong tay cho bé.
Cậu bé cầm lấy, ngậm miệng l.i.ế.m liếm, mắt sáng rực.
Biểu cảm đó rõ ràng là – đời thứ ngon đến thế .
Ngô Mễ ghế sofa, hai chân nhỏ lắc lư, từ từ l.i.ế.m kẹo hồ lô.
Hoắc Tân hâm nóng đồ ăn trưa còn thừa, thêm món mới, cùng Hứa Tĩnh ăn bữa tối.
Chơi đùa đến tám giờ tối, Hứa Tĩnh : “Ngô Mễ, chúng về .”
Ngô Mễ dựa lòng Hoắc Tân: “Không về , còn chơi nữa, còn chơi với ba nữa.”
Cậu bé ôm chặt cánh tay Hoắc Tân chịu buông .
Hứa Tĩnh đến, xổm xuống mặt bé: “Ba bận công việc , mấy hôm nữa chơi với ba nhé, ?”
Ngô Mễ bĩu môi.
Lòng Hoắc Tân mềm nhũn.
Anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ của Ngô Mễ, : “Ba kịp mua chắn giường, Ngô Mễ ngủ ở đây tối dễ ngã. Chờ ba mua chắn giường đón Ngô Mễ sang, con thể ngủ cùng ba nhé, ?”
Ngô Mễ lúc mới với giọng nhẹ nhõm: “Vậy ạ.”
Hoắc Tân đưa Hứa Tĩnh và Ngô Mễ về, đường Ngô Mễ chịu nổi mà ngủ .
Sau khi xe dừng lầu, Hoắc Tân : “Ngày mai sẽ đến thăm bố cô.”
Ban đầu định đợi thêm vài ngày, nhưng hôm nay thấy Ngô Mễ vẻ mặt quyến luyến rời , khiến đợi thêm một giây nào nữa.
Anh thể đến thăm Ngô Mễ bất cứ lúc nào, bất cứ nơi .
Hứa Tĩnh giật : “Nhanh ?”
Hoắc Tân hỏi: “Có gì bất tiện ? Sớm muộn gì cũng đến.”
Trong xe tối, Hứa Tĩnh rõ vẻ mặt Hoắc Tân.
Cô nhỏ giọng : “Cũng gì bất tiện, chỉ là cái đó…”
Cô dừng một lát, chút khó khăn : “Con với bố là chúng hẹn hò một tháng ngắn ngủi chia tay.”
Cô đột nhiên tăng tốc độ : “Vì nếu con chuyện tình một đêm, con sợ bố chấp nhận .”
“Ngày mai – thể giúp con dối cho tròn ?”
Hoắc Tân nhẹ nhàng : “Được.”
Hứa Tĩnh lúc mới yên tâm.
Cô cho rằng chủ đề quan trọng, đến lúc đó lẽ sẽ lướt qua, điều quan trọng là thảo luận về cuộc sống của Ngô Mễ.
Không ngờ ngày hôm , chuyện đều ngoài dự đoán của cô.
Ngày hôm , khi Hoắc Tân đến thăm, mang theo những món quà đắt tiền.
Anh chân thành xin , và cam kết sẽ đảm bảo cuộc sống của Hứa Tĩnh và Ngô Mễ, những điều kiện đưa cũng hậu hĩnh.
Bố Hứa thể chê , ngược còn vui hơn .
Dù thì, như tương lai của Hứa Tĩnh sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chủ đề cũng dễ dàng chuyển sang Hứa Tĩnh.
Cao Bình : “Mẹ đều Tĩnh nhi , chuyện cũng thể đổ hết cho con, con bé cũng , từ nhỏ nó bướng bỉnh.”
Hoắc Tân liếc Hứa Tĩnh, : “Cô quá lương thiện, gây thêm phiền phức cho .”
Cao Bình vỗ đùi một cái: “ , Tĩnh nhi nhà chúng từ bé lương thiện .”
Bà hỏi: “Hai đứa hồi đó yêu thế nào ? Ai là theo đuổi ai?”
Hứa Tĩnh giật thót tim, vội vàng liếc bà trách móc: “Mẹ hỏi cái gì? Chuyện lâu mà.”
Cô vô thức xoa xoa tay.
Cao Bình : “Mẹ hỏi thì ?”
Hứa Tĩnh liếc Hoắc Tân, chút hổ vô cùng, lúng túng : “Đương nhiên là con…”
Giọng cô nhỏ, giọng dịu dàng của Hoắc Tân cắt ngang.
Anh : “Đương nhiên là theo đuổi cô .”
Trong lòng Hứa Tĩnh đột nhiên một luồng ấm chảy qua.
Anh luôn ga lăng như , bất kể lúc nào cũng thể quan tâm đến cảm xúc của khác.
Cao Bình : “Mẹ ngay mà, Tĩnh nhi nhà chúng vẫn xinh đúng ?”
Hứa Tĩnh hổ đến mức tìm lỗ nẻ mà chui xuống.
Cao Bình bên cạnh Hoắc Tân bao nhiêu cô gái xinh .
Không chỉ Trọng Hi Nhiên, Tô Ninh cũng một cách quyến rũ muôn phần.
Sau đó Hoắc Tân : “ .”
Cao Bình : “Ôi, chia tay? Tiếc quá mất.”
Hoắc Tân khựng .
Cao Bình: “Cũng là con chủ động chia tay đúng ? Tĩnh nhi nhà chúng mấy năm nay tâm trạng yêu đương. Mẹ giới thiệu hẹn hò cũng chịu , trong lòng con bé vẫn luôn con đó.”
Ánh mắt Hoắc Tân chuyển sang Hứa Tĩnh.
Hứa Tĩnh chịu nổi nữa: “Mẹ ơi, đừng bậy nữa, con là vì Ngô Mễ.”
“Phải đó, là vì Ngô Mễ. Vậy Ngô Mễ chẳng cũng là con của Hoắc Tân ? Con yêu nó thì tại sinh con cho nó chứ?”
Sắc mặt Hứa Tĩnh tái mét.
Cô liếc Hoắc Tân, ánh mắt đầy xin .
Trên mặt Hoắc Tân vẫn giữ nụ lịch sự.
Anh nhẹ nhàng : “Chia tay cũng nguyên nhân đặc biệt gì. Hồi trẻ hiểu chuyện lắm, lòng tự trọng cũng cao, chỉ vì một chuyện nhỏ mà chia tay, bây giờ nghĩ là của .”
Cao Bình gật đầu, Hứa Tĩnh vội vàng tìm một cái cớ, kéo bà .
Hoắc Tân chơi với Ngô Mễ cả buổi sáng, ăn trưa ở nhà mới rời .
Lúc chia tay, Hứa Tĩnh tiễn xuống lầu, : “Xin , lắm lời, đừng để ý nhé.”
Hoắc Tân: “Không , bố cô quan tâm cô cũng là chuyện bình thường.”
Anh gì nữa, lên xe.
Hứa Tĩnh chiếc xe của rẽ ở cuối đường biến mất.
cô , sẽ còn .
Cuộc đời cô dường như cũng vì chút hy vọng mà thêm sắc màu mới.
Suốt tháng Tám, Hoắc Tân cứ hai ngày gặp Ngô Mễ một , đôi khi dù công việc bận rộn đến mấy, buổi tối cũng đến chơi với Ngô Mễ một lát mới rời .
Đầu tháng 9, trường học khai giảng, Ngô Mễ trở nhà trẻ.
Hứa Tĩnh chọn một căn nhà hai phòng khách bốn phòng ngủ, chỉ là cần sửa sang , nên hai quyết định để Ngô Mễ vẫn học nhà trẻ cũ trong học kỳ .
Chiều thứ Sáu tuần , Hoắc Tân một cuộc họp hủy, vài giờ rảnh rỗi, quyết định đón Ngô Mễ tan học, tiện thể xem tình hình của Ngô Mễ ở nhà trẻ.
Không ngờ khi nhà trẻ đúng lúc diễn hoạt động gia đình đầu năm học.
Hoạt động gia đình hôm nay là một trò chơi vận động – các bé sẽ cổ phụ để chạy đua.
Mỗi bé đều phụ cùng.
Hoặc là bố, hoặc là , thậm chí còn cả ông bà.
Chỉ Ngô Mễ, một cô đơn chiếc ghế nhỏ ở vòng ngoài sân chơi, cứ thế sân.
Lòng Hoắc Tân đột nhiên quặn thắt, lập tức tới, từ xa gọi: “Ngô Mễ——”
Ngô Mễ đầu , thấy liền vui sướng, la to bố ơi, dang hai tay chạy nhanh về phía .
Hoắc Tân bế bé lên.
Ngô Mễ : “Bố đến để thi đấu cùng con ?”
Hoắc Tân kìm nén sự chua xót trong lòng, mỉm : “Đương nhiên .”
Anh bế Ngô Mễ đến chỗ giáo viên để lấy báo danh thi đấu.
Giáo viên thấy thì bất ngờ, hỏi: “Anh là phụ của Ngô Mễ ?”
Hoắc Tân gật đầu xác nhận.
Giáo viên Ngô Mễ: “Ngô Mễ, con chú ?”
Ngô Mễ : “Là bố ạ.”
Giáo viên từng gặp , vẫn : “ cần xác nhận với của Ngô Mễ.”
Hoắc Tân lấy điện thoại , gọi cho Hứa Tĩnh.
“ đến nhà trẻ , tham gia hoạt động gia đình của Ngô Mễ, cô với giáo viên một tiếng nhé.”
Hứa Tĩnh hiểu thấy giọng lạnh, nhưng cũng kịp hỏi nhiều, chỉ .
Sau khi xác nhận vấn đề gì, Hoắc Tân liền dán , cùng Ngô Mễ xếp cuối cùng để tham gia.
Một phụ nam bên cạnh liếc , dường như nhận , chào hỏi, : “Hoắc tổng ở đây? Đi cùng con cháu của ?”
Hoắc Tân với giọng bình thản: “Không , là cùng con trai .”
Người sốc, vẻ mặt như sét đánh.