Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 248: Anh cũng đâu phải chưa từng ngủ ở đây
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:07:17
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tân từ gương chiếu hậu về phía Hứa Tĩnh.
Cô loại đại mỹ nhân khiến kinh ngạc, nhưng vẻ ngoài dễ , đôi mắt to, toát lên vẻ lương thiện dịu dàng, mũi cũng thanh tú, thuộc kiểu càng càng thấy .
cô hình như dễ hổ.
Trước đây khi thư ký cho cũng , tiện miệng khen cô một câu báo cáo khá , cũng thể khiến cô đỏ mặt.
Với cái tính nhút nhát , năm đó cô mà dám lên giường với .
Nhận suy nghĩ của sai hướng, Hoắc Tân lập tức lấy tinh thần, bình tĩnh dời ánh mắt .
Hứa Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Tân đưa Hứa Tĩnh và Ngô Mễ siêu thị.
Cùng Hoắc Tân siêu thị, Hứa Tĩnh một cảm giác thực tế tinh tế.
Tất cả những điều đều quá đỗi đời thường, cứ như thể là chuyện ngay cả trong mơ cũng sẽ xảy .
Anh đẩy xe đẩy hàng, Ngô Mễ xe đẩy hàng, tay ngừng vươn : "Muốn cái cái —"
Hoắc Tân lượt đáp ứng.
Hứa Tĩnh , mặt vẫn luôn nở nụ nhẹ.
Mua đồ xong , mười phút lái xe đến nhà của Hoắc Tân, nơi cô đến vô .
Vừa cửa, Ngô Mễ mở to mắt, to tiếng kêu lên "Oa".
Nhà Hoắc Tân tầng cao, một cửa sổ lớn sát sàn, trông sáng sủa và rộng rãi.
Hứa Tĩnh ôm Ngô Mễ, mỉm hỏi: "Nhà bố ?"
Ngô Mễ gật đầu: "Đẹp ạ."
Hoắc Tân xoa đầu Ngô Mễ: "Con chơi với một lát nhé, bố sơ chế rau nhé?"
Ngô Mễ: "Vâng—"
Hoắc Tân Hứa Tĩnh: "Muốn uống nước thì tự rót lấy, ly nước vẫn ở chỗ cũ."
Hứa Tĩnh gật đầu .
Hoắc Tân xách hai túi rau lớn, về phía nhà bếp.
Hứa Tĩnh vô thức theo hai bước, : "Hay để em nhé, chơi với Ngô Mễ ."
Hoắc Tân : "Cậu bé mới đến, sợ bé quen. Em cứ ở bên bé . Sơ chế xong đồ ăn sẽ em."
Hứa Tĩnh .
Hoắc Tân bếp, đầu : "À , trong phòng ngủ của đồ chơi, mới mua hai ngày , bé thích , em đưa bé chơi nhé."
Hứa Tĩnh cúi với Ngô Mễ: "Bố mua đồ chơi cho Ngô Mễ , chúng xem nhé?"
Ngô Mễ to tiếng .
Hứa Tĩnh dắt Ngô Mễ phòng ngủ chính, bên cạnh cửa sổ, sàn xếp hai hàng đồ chơi cao ngất.
Lego, đường hầm xe lửa, khối xếp hình, một chiếc đàn piano nhỏ, một bộ trống nhỏ, thậm chí còn một chiếc xe đạp nhỏ bánh phụ trợ...
Ngô Mễ thấy xe đạp kêu lên: "Đi cái cái ."
Sớm từ nửa năm , Ngô Mễ thấy các bạn nhỏ khác đạp xe đạp thích, nhưng trong nhà thật sự chỗ để, cân nhắc kỹ, cô mua cho Ngô Mễ.
Xe đạp lắp ráp xong, rõ ràng là Hoắc Tân chuẩn cho Ngô Mễ.
Hứa Tĩnh xách chiếc xe đạp nhỏ , Ngô Mễ dang hai tay, vội vàng : "Mẹ bế!"
Và bé leo lên xe.
Phòng khách nhà Hoắc Tân rộng, nên sợ chỗ để đạp.
Ngô Mễ chống chân đạp một cái, chiếc xe đạp chuyển động.
Hứa Tĩnh ngạc nhiên reo lên: “Con mới đạp đầu mà , Ngô Mễ giỏi quá!”
Ngô Mễ gì, chỉ chuyên tâm đạp xe.
Đạp đến cửa, bánh xe chạm cánh cửa, Ngô Mễ đầu Hứa Tĩnh: “Mẹ ơi đầu .”
Hứa Tĩnh , bế bé xuống, đầu xe đạp , với : “Cái là bố mua cho Ngô Mễ đó, lát nữa Ngô Mễ nhớ cảm ơn bố mua xe đạp cho con nha?”
Ngô Mễ .
bé khái niệm gì về “lát nữa”, liền nhanh nhảu chạy lóc cóc bếp bằng đôi chân bé xíu của .
Hoắc Tân đang rửa rau.
Ngô Mễ ngẩng đầu : “Cảm ơn bố mua xe cho con.”
Trái tim Hoắc Tân như tan chảy.
Anh đặt rau xuống, lau khô tay, bế Ngô Mễ lên hôn một cái: “Không gì, đây là việc bố nên mà.”
Ngô Mễ vùng vẫy xuống để đạp xe, Hoắc Tân đặt bé xuống.
Ngô Mễ chạy lóc cóc một mạch về phía , tiếp tục đạp xe.
Hoắc Tân về phía Hứa Tĩnh, cô đang khom lưng, một tay đỡ ghi đông xe, chuyện gì đó với Ngô Mễ, gương mặt nở nụ dịu dàng.
Anh cảnh tượng lâu, mới tiếp tục rửa rau.
Tiểu Ngô Mễ đạp xe nửa tiếng đầy hứng thú, bỗng nhiên gọi Hứa Tĩnh: “Uống sữa!”
Hứa Tĩnh : “Bố đang nấu cơm cho Ngô Mễ, chúng đợi một lát con?”
trẻ con khi đói thì nhiều kiên nhẫn.
Ngô Mễ la lớn: “Không chịu, con uống sữa!”
Lúc Hoắc Tân chuẩn xong món ăn.
Nghe thấy tiếng, hỏi: “Ngô Mễ đói ?”
Hứa Tĩnh : “Vâng, chắc là cũng buồn ngủ , thằng bé buồn ngủ là sẽ quấy.”
Hoắc Tân: “ thấy cô mang sữa bột.”
Hứa Tĩnh: “Có trong túi xách.”
đây là đầu Hoắc Tân tự tay nấu cơm cho Ngô Mễ, cô thất vọng.
Hoắc Tân lẽ cũng đoán điều , dịu giọng : “Cô cứ cho thằng bé uống sữa , thể ở đây ăn tối.”
Hứa Tĩnh sững sờ, khẽ .
Cô ngờ thể ở cạnh lâu như .
Cho Ngô Mễ uống sữa xong, bé bắt đầu thiu thiu ngủ, đôi mắt lim dim nhanh chóng chìm giấc ngủ trong vòng tay cô.
Hứa Tĩnh nhẹ nhàng đặt Ngô Mễ giữa giường chính, sợ bé lăn xuống, cô xếp hai cái gối sát thành giường phía tường.
Xếp xong, cô phía bên , thấy ga trải giường của Hoắc Tân.
Nó màu xám, viền một đường kẻ sọc màu sẫm.
Hình như là cùng một chiếc ga trải giường với đêm cô ngủ đây bốn năm .
Cô cúi đầu xuống, một góc ga trải giường sờn.
Hoắc Tân sinh gia cảnh ưu việt, những năm cô thư ký cho , cũng sống xa hoa, ăn mặc cũng quá cầu kỳ, nên chiếc ga trải giường thể chính là chiếc của bốn năm .
Má cô bỗng nóng lên, nhớ đêm bốn năm .
Hoắc Tân tham gia xong một buổi tiệc rượu, cả say đến mức bước chân chút loạng choạng.
Đêm đó trùng hợp là cô cùng, nên đưa về nhà.
Đây cũng đầu tiên Hoắc Tân say rượu cô đưa về, lúc đó cô cũng nghĩ sẽ chuyện gì bất ngờ xảy .
Lên lầu, cô đặt Hoắc Tân lên giường, pha một ít nước mật ong cho , đưa đến miệng.
Anh uống một ngụm nhỏ đẩy , hiệu cho cô đừng nữa.
Hứa Tĩnh liền cầm nước mật ong .
Rửa sạch ly nước, cô cởi giày và áo khoác cho – sợ ngủ thoải mái.
Khi cô cởi áo khoác cho Hoắc Tân, đột nhiên lẩm bẩm gọi cô một tiếng: “Hi Hi.”
Hứa Tĩnh run lên, giây tiếp theo, Hoắc Tân đưa tay ôm lấy cô.
Đầu vùi eo cô, giọng nhẹ, thở cũng phả eo cô: “Hi Hi, em thơm quá. Bao nhiêu năm , em vẫn thích hoa hồng như ? Em hoài niệm đến thế, trong lòng thật sự còn vị trí nào cho nữa ?”
Hứa Tĩnh chợt nhớ , trưa nay khi cô đến tòa nhà Kỳ thị để giải quyết công việc, cô tình cờ gặp Trọng Hi Nhiên.
Trọng Hi Nhiên vì lúc xuống lầu chút hoảng loạn, còn đỏ mặt, ngay cả túi xách cũng vô ý đánh rơi, chai nước hoa vỡ tan tành sàn.
Cô mím môi, bước tới giúp cô dọn dẹp mảnh vỡ.
Trọng Hi Nhiên ngẩng đầu với cô và “cảm ơn”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-248-anh-cung-dau-phai-chua-tung-ngu-o-day.html.]
Cô dịu giọng gì.
Trọng Hi Nhiên rõ ràng nhận cô, nhưng thấy cô dùng tay nhặt mảnh thủy tinh, liền vội vàng : “Đừng đừng đừng, ở đây khăn giấy, cô cẩn thận đừng để đứt tay.”
Lúc đó cô nghĩ, cô thật sự thiện tâm, đặc biệt là đôi mắt , sáng trong mang vài phần quyến rũ, ngay cả cô còn thể rời mắt, huống chi là đàn ông.
Có lẽ chính lúc đó, mùi nước hoa của Trọng Hi Nhiên vương cô.
Hứa Tĩnh thích mùi hoa hồng, cô luôn cảm thấy hoa hồng một mùi chua chát, khó chịu.
chai nước hoa chất lượng quá , một ngày mà vẫn bay hết mùi.
Cô đẩy Hoắc Tân , nhưng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lên giường.
Cô đầu, Hoắc Tân.
Hoắc Tân đưa tay, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô.
Anh khẽ lẩm bẩm: “Anh nhớ em nhiều lắm, Hi Hi.”
Giọng thật mềm mại, thật ấm áp, như viên kẹo bông gòn sắp tan chảy nắng.
Hứa Tĩnh thấy bằng giọng thì thầm gần như thấy: “Anh đang mơ ? Chỉ trong mơ em mới ngoan như .”
Anh khẽ hôn cô.
Môi cũng thật mềm.
Đáng lẽ đẩy , Hứa Tĩnh tự nhủ, nhưng cô thể kiểm soát bản .
Cô thích Hoắc Tân từ lâu , vì ánh trăng sáng của mà đau khổ, mất mát, phát điên, tự dằn vặt bản .
Anh, vốn luôn dịu dàng với tất cả , dường như chỉ khi đối mặt với cô gái đó mới mất kiểm soát.
Có con khi đối mặt với thích đều sẽ mất kiểm soát ?
Giống như bây giờ, rõ ràng gọi tên là , nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện để mặc hôn, hơn nữa còn ngọt ngào như uống mật .
Cô, từng yêu đương, thậm chí từng nắm tay đàn ông, mà để mặc cởi bỏ quần áo của , tay di chuyển những nơi mềm mại nhất cơ thể cô, trong khi vẫn gọi tên một phụ nữ khác.
Cô dường như thấy đang tỉnh táo mà sa , chìm đắm, nhưng thể thoát .
Cô , nếu như giữa cô và bất kỳ cơ hội nào, thì chỉ thể là .
Anh nghĩ đang mơ, cứ xem như đó là một giấc mơ , tỉnh mộng thứ sẽ trở như bình thường.
Cô khẽ nhắm mắt, mặc đè xuống .
Anh dịu dàng, từng chút một hôn lên cơ thể cô, dần xuống , dường như hôn khắp cô.
Thì thích chạm , cảm giác là như thế .
Cả cô toát một cảm giác vui sướng nhẹ bẫng, trân trọng, yêu thương.
Cô đưa tay chạm mái tóc mềm mại của , cúi đầu xuống.
Cô run lên, từng còn thể như .
vì là , dường như thứ đều thể chấp nhận.
Anh dành cho cô một màn dạo đầu dài, nhưng khi khoảnh khắc đó thực sự đến, cô vẫn đột ngột cảm thấy một cơn đau nhói lòng, như thể cả xé toạc , đau đến mức kìm mà bật thành tiếng.
Giây tiếp theo, Hoắc Tân liền hôn lên môi cô.
Anh dùng giọng điệu dịu dàng : “Anh nhẹ một chút ?”
Cô “ừm” một tiếng, Hoắc Tân : “Ôm lấy ?”
Cô đưa tay ôm lấy cổ , đầu lưỡi thăm dò trong, nhẹ nhàng chạm vòm miệng cô.
Cô dần quen với nhịp điệu của , thấy : “Em tuyệt, em thấy ?”
Sau khi kết thúc, cô ê ẩm.
Lúc đó cô rời , nhưng ngờ Hoắc Tân xoay ôm cô lòng.
Chẳng bao lâu , kéo cô thứ hai.
Sau khi kết thúc thứ ba, cô còn chút sức lực nào, dậy rời , nhưng vô thức ngủ , chỉ cảm thấy bao giờ mệt mỏi đến .
Cô ngủ mơ màng, đột nhiên cảm thấy bên cạnh dậy, khi nhận đang ở , cô chợt tỉnh giấc.
Ban đầu chỉ coi đây là một giấc mơ vô thức, chỉ cần rời sớm là .
cô quên mất...
Khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Tân, cô bọn họ kết thúc.
Dù cô mấy rằng đó là do cô tự nguyện, Hoắc Tân vẫn chút do dự bảo cô rời , thậm chí thêm một lời nào với cô.
Bỗng nhiên tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến bên tai, Hứa Tĩnh lúc mới nhận thất thần lâu.
Cô vội vàng lấy tinh thần.
Hoắc Tân đẩy cửa , liếc Ngô Mễ, khẽ hỏi: “Thằng bé ngủ ?”
Hứa Tĩnh gật đầu.
Hoắc Tân cô, : “Vậy thì sẽ nấu cơm, cô nghỉ ngơi một lát , cơm xong sẽ gọi cô.”
Hứa Tĩnh ga trải giường : “Không cần , cũng buồn ngủ lắm.”
Nhận đang giường của , cô vội vàng dậy.
Hoắc Tân bình thản : “ cầu kỳ như , hơn nữa, cô cũng từng ngủ ở đây.”
Hứa Tĩnh sững .
Hoắc Tân bước ngoài.
Hứa Tĩnh mím môi suy nghĩ một lát, lẽ sẽ thường xuyên qua với Hoắc Tân, đúng là cũng cần quá màu.
Cô liền cởi giày, xuống bên cạnh Ngô Mễ.
Thật cũng buồn ngủ .
Mấy năm nay vì trông Ngô Mễ, cô thường xuyên ngủ ngon giấc ban đêm, dẫn đến chất lượng giấc ngủ cũng , trưa cuối tuần nào cũng ngủ bù.
Vừa chạm gối, cô vô thức ngủ .
Giấc ngủ của cô sâu giấc lắm, lờ mờ thấy tiếng máy hút mùi từ bếp vọng , giữa chừng Ngô Mễ lăn qua lăn , cô vỗ về một lát, mơ màng một lúc, cảm thấy nhẹ nhàng đẩy cánh tay .
Cô từ từ mở mắt, gương mặt Hoắc Tân liền xuất hiện mắt cô.
Mi mắt dài, dày, rủ xuống như những sợi tua rua màu đen ngắn ngủi.
Mãi đến lúc cô mới chợt nhận , lông mày và đôi mắt của Ngô Mễ thật sự giống Hoắc Tân, giống đến mức chỉ cần một cái là thể nhận đó là hai bố con.
Cũng chẳng trách chỉ gặp Ngô Mễ hai nghi ngờ bé là con trai .
Ở gần, cô gần như thể rõ đường nét làn da mặt Hoắc Tân, cũng thể ngửi thấy mùi hương hoa lan thoang thoảng , nhạt, ôn hòa, như pha lẫn một chút mùi khói bếp.
Hoắc Tân dịu giọng : “Ăn cơm thôi.”
Hứa Tĩnh đột ngột dậy, gật đầu: “ rửa mặt, thể mượn nhà vệ sinh một chút ?”
Hoắc Tân: “Đương nhiên.”
Hứa Tĩnh nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, để bản bình tĩnh , đó mới .
Trên bàn ăn bày sẵn bốn món: sườn kho tàu, cánh gà nướng, tôm rim và rau muống xào tỏi.
Ngô Mễ vẫn đang ngủ say, cả hai chuyện nhỏ nhẹ.
Hoắc Tân : “Anh hầm canh, em uống nước lọc nước ngọt? Trong tủ lạnh nước cam và Coca.”
Hứa Tĩnh : “Em uống nước ấm là , cảm ơn .”
Vừa xong, cô vội vàng dậy: “Để em tự rót.”
Hoắc Tân nhớ lời là để cô tự rót nước, khóe môi khẽ cong lên.
Cô mà ngoan thế.
Hứa Tĩnh rót hai ly nước, đưa một ly cho .
Hoắc Tân cô hỏi: “Chăm sóc con mệt lắm ?”
Ngay cả Trọng Hi Nhiên, một thiếu thốn bất cứ thứ gì và Kỳ Tư Niên đối xử đủ , khi sinh con, cô cũng như lột một lớp da, dưỡng lâu mới hồi phục .
Nghe lời , mắt Hứa Tĩnh chợt rưng rưng.
Cô ngừng một chút, để nước mắt chảy .
“Thật cũng , thời gian khó khăn nhất qua . Ngô Mễ ngoan, nên cũng mệt đến thế.”
Hoắc Tân thể diễn tả cảm xúc của lúc .
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, gắp một miếng sườn bỏ bát cô: “Ăn nhiều một chút, em gầy hơn nhiều .”
Hứa Tĩnh cúi đầu, nước mắt chực trào .
Cô cố tình gắp miếng sườn đó đưa miệng, nó mềm, chút vị ngọt, thơm lừng.