Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 246: Đêm đó tôi là lần đầu tiên
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:07:15
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối thứ Sáu tan , khi Hứa Tĩnh từ khách sạn bước là 7 giờ tối.
Giờ ở Bắc Thành tắc đường nghiêm trọng.
Cô qua ứng dụng gọi xe, hiển thị còn 26 phút nữa mới gọi xe.
Cô chút sốt ruột đợi bên đường.
Lúc , một chiếc BYD dừng mặt cô, từ từ hạ cửa kính xe xuống.
“Chị Hứa Tĩnh ạ? Em đưa chị một đoạn.” Đó là Hàn Phóng.
Những từng tỏ ý với cô đây, chỉ cần cô con là đều tránh như tránh tà, còn Hàn Phóng thì vẫn đối xử với cô như .
Hứa Tĩnh mỉm : “Không cần phiền , đợi một lát là .”
Hán Phóng: "Lên xe , tiện đường đưa cô về nhà thôi, đừng lề mề."
Lời đến nước , lên xe thì chút ngại, Hứa Tĩnh mở cửa xe, ghế phụ lái.
Trên đường tắc nửa tiếng, khi xe dừng cổng khu dân cư thì hơn chín giờ tối.
Hứa Tĩnh tháo dây an , Hán Phóng : "Chị Tĩnh, một nuôi con chắc vất vả lắm nhỉ? Chị nghĩ đến việc tìm khác ?"
Hứa Tĩnh khẽ : "Con còn nhỏ, tạm thời ý định đó."
Hán Phóng gật đầu, gì thêm.
Hứa Tĩnh xuống xe, cảm ơn , chiếc xe từ từ lăn bánh đường, hòa dòng xe cộ.
Phía bỗng vang lên tiếng còi xe đầy sốt ruột.
Hứa Tĩnh tưởng chắn lối của khu dân cư, vội vàng lùi sang một bên, đầu , một chiếc Bentley màu đen nhấn còi hai tiếng về phía cô, dường như đang gọi cô.
Lòng cô thắt , bước đến.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ gương mặt vô cùng ưu tú của Hoắc Tân.
Hoắc Tân bằng giọng điệu bình thản: "Lên xe."
Hứa Tĩnh khẽ siết chặt hai tay, mở cửa ghế phụ lái, .
Trong xe yên tĩnh lạ thường, tràn ngập mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc, rõ ràng hút nhiều.
Anh gì, Hứa Tĩnh cũng mở lời, sợ sai.
Chờ một lát, Hoắc Tân mới hỏi: "Bạn trai ?"
Khi hỏi câu , ngữ điệu bình thường, rõ ràng chỉ là tiện miệng hỏi, nhưng Hứa Tĩnh sợ hiểu lầm.
"Không , chỉ là đồng nghiệp bình thường tiện đường đưa về nhà."
Hoắc Tân gật đầu, : "Kết quả xét nghiệm DNA ."
Khi , lấy một túi hồ sơ từ giữa xe đưa đến mặt cô: "Cô xem ?"
Hứa Tĩnh ngớ : " chắc cần nhỉ...? chắc chắn Ngọc Mễ là con ruột của ."
Hoắc Tân: "..."
Trong xe tràn ngập một sự ngượng ngùng nhè nhẹ.
Hoắc Tân thu túi hồ sơ, : "Vì là bố của Ngọc Mễ, đương nhiên nên gánh vác trách nhiệm , chi phí nuôi dưỡng Ngọc Mễ đều do chi trả, sẽ cho chuyển tiền thẻ ngân hàng của cô đúng hạn."
Hứa Tĩnh rũ mắt, tay nắm chặt một góc vạt áo.
"Cũng đổi nhà, chỗ quá nhỏ , cuối tuần rảnh cô chọn căn nào ưng ý. Tài xế và bảo mẫu, Chu Địch bắt đầu sàng lọc hồ sơ , để duyệt , cô chọn ..."
Anh nhiều chuyện lặt vặt.
"Cả trường mẫu giáo nữa..."
Lúc Hứa Tĩnh cuối cùng cũng nhịn ngắt lời , dịu dàng : "Ngọc Mễ mới trường mẫu giáo gần đây hồi tháng Ba, cháu bé bình thường nhút nhát, sợ cháu đột nhiên đổi môi trường sẽ quen. Có thể từ từ thôi ?"
Hoắc Tân gật đầu: "Đương nhiên ."
Anh đầu cô: "Ngọc Mễ nhút nhát ? Vậy thứ hai gặp mặt đòi bế?"
Hứa Tĩnh khẽ mím môi, gì.
Nghĩ đến Ngọc Mễ, giọng Hoắc Tân dịu xuống: "Có vì huyết thống, nên cháu mới đặc biệt thiết với ?"
Hứa Tĩnh một lát, nỡ thất vọng, gật đầu : "Chắc... là ."
Hoắc Tân khẽ mỉm .
Anh lên , dịu dàng, như ánh mặt trời ấm áp của mùa đông.
Có lẽ thật sự là thiên tính cha con.
Khi Hoắc Tân con, phần nhiều là sự ngạc nhiên.
Hai ngày nay, khi chấp nhận sự thật , nhớ đến vẻ ngoan ngoãn đòi bế của Ngọc Mễ đây, trong lòng luôn dấy lên một cảm giác vui sướng liên tục và tinh tế.
Anh : "Gần đây sẽ dành nhiều thời gian hơn cho Ngọc Mễ, quen với cháu từ từ cho cháu là ba của cháu."
Hứa Tĩnh cắn nhẹ môi, : "Ngọc Mễ... chắc là ba của cháu ."
Hoắc Tân bất ngờ: "Cô với cháu ?"
Hứa Tĩnh căng thẳng : " cho cháu xem ảnh của , ba công tác nước ngoài. Lần thứ hai gặp xong, cháu về kể ba bế cháu . Lúc đó, cháu chắc nhận ."
Trong lòng Hoắc Tân bỗng mềm nhũn.
Anh nhớ đây Tiểu Ngọc Mễ dang rộng hai tay, cứ thế ngước mắt , nhưng dám gọi là ba.
Anh liếc Hứa Tĩnh: "Nếu cô, ba con chúng cũng sẽ xa cách lâu như ."
Hứa Tĩnh khẽ run lên.
Một câu hỏi giữ trong lòng lâu, giờ là thời điểm nhất.
Cô hỏi: "Nếu năm đó với , sẽ cho giữ cháu ?"
Hoắc Tân : "Trong mắt cô, là điều đến ?"
Hứa Tĩnh ngước mắt, lặng lẽ . Dường như đang hỏi, chẳng lẽ ?
Hoắc Tân nhớ hành động ép cô từ chức và đưa tiền ngày , bỗng nhiên chút nên lời.
Trong xe bỗng chìm im lặng.
Một lúc lâu , Hoắc Tân mới : "Nếu ngày đó cô sinh, vẫn sẽ gánh vác trách nhiệm của ba."
"Đương nhiên—" Anh ngừng một chút, "Chuyện đêm đó là với cô, say rượu tưởng đang mơ, xin cô."
" nên chạm cô, càng nên trút giận lên cô, càng nên dùng cách thô bạo như để giải quyết vấn đề, ít nhất cũng nên chuyện tử tế với cô, xin ."
Anh từ từ thở một .
Lời xin đến muộn, nhưng còn hơn .
Hứa Tĩnh rơi một giọt nước mắt.
Cô lắc đầu, , nhẹ giọng : " , là tự tình nguyện. Sau ... cũng nên gánh vác."
Trong mắt cô tràn đầy tình ý thể giấu giếm.
Hoắc Tân rút một tờ khăn giấy, đưa cho cô.
thầm nghĩ, cô thực sự hậu quả đối với cô ý nghĩa gì ?
Sinh con một , kể bốn năm qua khó khăn đến mức nào, kết hôn thì thể tìm tử tế nào?
Chỉ vì một chút thích mà bất chấp tất cả.
"Đừng nữa." Giọng Hoắc Tân mang theo chút dỗ dành cô, "Chuyện cứ thế cho qua , ?"
Hứa Tĩnh gật đầu, nhận khăn giấy, lau nước mắt.
Hoắc Tân hỏi: " thể lên xem Ngọc Mễ ?"
Hứa Tĩnh ngẩn : "Bây giờ ?"
"Bây giờ." Hoắc Tân bằng giọng bình thản, " nhớ cháu."
Hứa Tĩnh khó xử: "Ba đều ở đó, chuyện của với họ."
Hoắc Tân gật đầu.
Hứa Tĩnh : "Kia , Ngọc Mễ cần cắt chỉ, thể cùng cháu."
Cô đương nhiên cũng hy vọng Ngọc Mễ lớn lên sự đồng hành của ba.
Hoắc Tân suy nghĩ một lát, hỏi: "Ba cô thường ngủ lúc mấy giờ?"
Hứa Tĩnh : "Chắc quá muộn, 11 giờ."
Hoắc Tân: " sẽ ăn cơm ở gần đây, đợi ba cô ngủ thì gọi cho ."
Hứa Tĩnh ngờ cố chấp như .
Cô Hoắc Tân: " nếu ba ngủ thì Ngọc Mễ chắc cũng ngủ ."
Hoắc Tân dịu giọng : " , chỉ cháu thôi."
Lòng Hứa Tĩnh mềm nhũn, đồng ý.
Ít nhất thật lòng thích Ngọc Mễ.
Không thích cô cũng .
·
Hoắc Tân tùy tiện tìm một nhà hàng ăn tối xong, đỗ xe ở khu dân cư của Hứa Tĩnh, dạo xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-246-dem-do-toi-la-lan-dau-tien.html.]
Khu dân cư cũ, ngay cả thang máy cũng .
Tiện ích công cộng duy nhất là bộ dụng cụ tập thể dục cho già từ lâu , lớp sơn bong tróc loang lổ, ưu điểm duy nhất lẽ là cây cối vẫn còn xanh .
Mùa hè trời nóng.
Mặc dù mười giờ tối, nhưng vẫn mấy đứa trẻ con chạy qua chạy bên cạnh dụng cụ tập thể dục, chịu về nhà.
Hoắc Tân tưởng tượng cảnh Ngọc Mễ chạy qua chạy ở gần đó, khóe môi tự chủ nở một nụ .
Anh tìm một bậc thềm xuống, định hút một điếu thuốc, thấy đứa trẻ con chạy ngang qua chân , cất thuốc .
Dường như đột nhiên hiểu , vì Kỳ Tư Niên từ khi con xong, mỗi ngày đến giờ tan vội vàng về nhà ngay lập tức.
Đêm lạnh như nước, đợi đến mười một rưỡi, Hứa Tĩnh cuối cùng cũng gọi điện cho .
Anh máy.
Hứa Tĩnh nhỏ: "Ba ngủ , lên , ở 502."
Cứ như trộm .
Hoắc Tân một tiếng, dậy tới, một mạch leo lên đến tầng 5.
Anh lâu leo cầu thang cao như , khó tránh khỏi chút quen, còn thở hổn hển.
Cũng Hứa Tĩnh dẫn con mỗi ngày cứ leo lên leo xuống như . Cô sống như thế nào?
Đến cửa phòng 502, Hứa Tĩnh đang đợi .
Cô lặng lẽ mở cửa, hé một khe nhỏ, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Vào ."
Hoắc Tân từ từ bước .
Căn nhà nhỏ, phòng khách ước chừng chỉ ba mươi mét vuông, gần như đủ thứ đồ đạc của Ngọc Mễ chiếm hết – đồ chơi, sách vở, sữa bột, khung bóng rổ…
Đồ đạc la liệt, gần như chỗ đặt chân.
Hứa Tĩnh ngượng ngùng : "Nhà bừa bộn."
Hoắc Tân gật đầu: "Không ."
Hứa Tĩnh dẫn phòng ngủ chính.
Đầu giường phòng ngủ chính bật một ngọn đèn vàng nhạt.
Giường quây rèm, Ngọc Mễ im lìm ngủ ở phía trong, tay ôm một chú thỏ lưu manh nhồi bông.
Hoắc Tân một cái, nhớ đây là thứ lâu đây tùy tiện tặng cho Hứa Tĩnh.
Ánh mắt chuyển sang Hứa Tĩnh.
Hứa Tĩnh đến tự nhiên, : "Ngọc Mễ thích ôm cái ngủ, vì cảm giác chạm khá êm."
Hoắc Tân "ừm" một tiếng.
Anh đến bên giường xổm xuống, Ngọc Mễ.
Bàn tay nhỏ bé của cháu nắm chặt, ôm chú thỏ lưu manh, lông mi dài, .
Anh lấy điện thoại , chụp một tấm ảnh cho Ngọc Mễ.
Lúc , trong phòng khách đột nhiên tiếng cửa phòng ngủ phụ mở.
Hứa Tĩnh giật , thấy tiếng bước chân của Hứa Thế Hữu tới, vội vàng kéo cổ tay Hoắc Tân, giấu cánh cửa.
Hoắc Tân: "..."
Hứa Tĩnh hiệu "suỵt" với .
Hứa Thế Hữu tới, đưa tay đẩy cửa .
Hứa Tĩnh cũng vội vàng đưa tay, giữ chặt cánh cửa.
Tim cô gần như nhảy ngoài, hỏi: "Có chuyện gì ba?"
Hứa Thế Hữu: "Ba đột nhiên nhớ quần áo Ngọc Mễ hôm nay còn giặt."
Hứa Tĩnh vội : "Mai giặt ba."
Hứa Thế Hữu: "Ba đang ngủ , giặt cho cháu là ."
Vừa , ông bước , về phía giường.
Quần áo bẩn của Ngọc Mễ còn vắt rèm giường.
Ông cầm trong tay.
Từ góc độ đầu ông mà , dễ thấy Hoắc Tân.
Hứa Tĩnh vội vàng sát bên khung cửa một cách tự nhiên, cố ý lùi một chút, ý đồ che chắn cho Hoắc Tân.
Hoắc Tân chỉ cảm thấy chóp mũi truyền đến một mùi hương dừa thoang thoảng.
Sợi tóc mềm mại của cô lướt qua chóp mũi .
Như thể sợ thấy, cô lùi một chút, lưng gần như dán chặt cánh tay .
Chỗ xương bả vai nhô vặn khẽ cọ bắp tay , từng chút một, nhưng cô dường như .
Hoắc Tân nín thở, dám nhúc nhích.
Khi Hứa Thế Hữu ngoài, ông dừng mặt cô: “Con vẫn ngủ ?”
Hứa Tĩnh “ừm” một tiếng, “Con còn chút việc .”
Tim cô đập thình thịch, sợ Hứa Thế Hữu sẽ hỏi thêm gì đó, liền đẩy ông ngoài: “Ba nhanh , đừng phiền con việc nữa.”
Hứa Thế Hữu cứ thế cô đẩy , tiếng bước chân thì ông nhà vệ sinh.
Hứa Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đóng cửa phòng ngủ , còn “cạch” một tiếng khóa cửa.
Vừa đối diện với ánh mắt của Hoắc Tân, cô mới ngượng ngùng : “Em… ý gì khác, em chỉ là sợ ba em đột ngột .”
“Em xin .” Hứa Tĩnh cũng cảm thấy hành động của quá đáng, “Khiến trốn ở đây.”
Hoắc Tân : “Anh thấy em vẻ ngại lắm thì .”
Hứa Tĩnh dám gì.
Trên giường, Ngô Mễ động đậy, lật , chiếc chăn mỏng rơi xuống.
Hứa Tĩnh và Hoắc Tân gần như đồng thời tiến , hai vô tình khẽ chạm vai .
Hứa Tĩnh , Hoắc Tân đến mép giường, cúi quỳ lên giường, đắp chiếc chăn nhỏ cho Ngô Mễ.
Tiếng điều hòa cũ kĩ trong phòng kêu ken két.
Hoắc Tân ngẩng đầu về phía phát tiếng động, : “Em tìm nhà sớm .”
Hứa Tĩnh đáp: “Vâng.”
Tiếng nước chảy ào ào vọng từ nhà vệ sinh.
Hai một mái nhà nhỏ, ai gì, khí chút gượng gạo.
Hứa Thế Hữu vẫn khỏi nhà vệ sinh, Hứa Tĩnh cũng dám kéo Hoắc Tân ngoài.
May mắn là ánh mắt của Hoắc Tân chỉ dừng cô vài giây, đó Ngô Mễ đang ngủ, mặt nở một nụ dịu dàng.
Cô nghĩ, sẽ là một cha .
Ngoài phòng khách truyền đến tiếng Hứa Thế Hữu ban công phơi quần áo, hai lượt , tiếng tắt đèn, tiếng đóng cửa, trở về tĩnh lặng.
Một lát , Hứa Tĩnh khẽ khom rón rén thò đầu , đó đóng cửa , đầu với : “Chắc đợi thêm vài phút nữa thể .”
Hoắc Tân thực hề bận tâm đến việc bố Hứa Tĩnh phát hiện .
Anh thấy buồn .
“Em lớn thế , bố em phát hiện trong phòng em thì chứ?”
Hứa Tĩnh cúi mắt, nhất thời gì.
, hình như cũng chẳng gì to tát.
Con cô ba tuổi .
Chỉ là cô quen một cô gái ngoan ngoãn, khuôn phép mặt bố .
Cô : “Chỉ là em quen .”
Cơ thể cô căng thẳng, dường như chút lo lắng.
Hoắc Tân nửa đùa nửa thật : “Em cũng khá quen với việc giấu nhỉ, hồi cấp ba đại học yêu đương cũng thường xuyên giấu ?”
Sắc mặt Hứa Tĩnh bỗng chốc trắng bệch – xem cô như một phụ nữ phóng túng.
“Em .” Hứa Tĩnh .
Hoắc Tân bất ngờ cô.
Hứa Tĩnh cắn chặt môi đến còn chút huyết sắc: “Em từng yêu đương.”
Hoắc Tân ôn hòa : “Em cần căng thẳng như , chỉ đùa em thôi.”
Giọng Hứa Tĩnh nghẹn ngào: “Em hình ảnh của em trong lòng lắm, nhưng em thật sự phóng túng đến .”
Cô , “Tối hôm đó…”
Cô gần như thể tiếp, nhưng vẫn cố gắng hết câu, “Đó là đầu của em.”
Hoắc Tân khẽ rùng .