Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 242: Hoắc Hứa 2: Cô ấy cam tâm trả bất cứ giá nào
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:07:11
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Tĩnh thực sự đến bữa tiệc rượu buổi tối.
cách nào khác, tháng cô xin nghỉ quá nhiều.
Trưởng phòng Ngô Bân nếu đến thì sẽ sa thải cô.
Ngô Bân hùng hổ: “Chúng là đội ngũ bán hàng, cô xem trong nhóm ai mà từng ngoài uống rượu? ưu ái cô còn đủ ?”
Hứa Tĩnh đành đồng ý.
Mặc dù công ty nhỏ, nhưng tạm thời cô rời , vì mức thu nhập từ công việc bán hàng ở đây đối với cô vẫn chấp nhận .
Việc kinh doanh chính của công ty là bán chiều đóng hộp: trái cây và đồ ăn nhẹ cho các công ty.
Vì đây từng thư ký riêng thứ hai cho Hoắc Tân ở Phi Khách, cô quen ít giám đốc cấp cao của các công ty nhỏ, ít nhiều cũng thể dựa thể diện mà giúp cô một hợp đồng.
Cô dành dụm thêm tiền cho Ngô Con.
Ngày đó, khi mang thai, cô sốc.
Cô đàn ông nào khác, đứa bé rõ ràng là của Hoắc Tân.
cô rõ ràng uống thuốc.
Cô từng nghi ngờ que thử thai vấn đề, cho đến khi đến bệnh viện xác nhận mang thai.
Ban đầu, cô cũng giữ đứa bé .
Sự chán ghét của Hoắc Tân dành cho cô, sáng hôm đó biểu hiện vô cùng rõ ràng.
Việc đích mua thuốc và cô uống cũng nghĩa là bất kỳ sự dây dưa nào với cô.
Vì cô chọn phá thai bằng thuốc.
ngờ, em bé kiên cường đến , phá thai bằng thuốc cũng thành công.
Tối hôm đó, cô mơ, mơ thấy một em bé đáng yêu với cô: “Mẹ ơi cần con nữa ? Con ngoan mà, thật đấy.”
Tỉnh dậy, gối cô ướt đẫm một nửa vì nước mắt.
Khi đến bệnh viện nữa, bác sĩ em bé vẫn còn, nếu thì cần phẫu thuật càng sớm càng .
Cô đành lòng.
Thuốc tránh thai khẩn cấp đầu, phá thai bằng thuốc đều thể ngăn cản sinh linh bé nhỏ , em bé khao khát đến với thế giới đến .
Hứa Tĩnh quyết định sinh con.
Cô một khoản tiền tiết kiệm, khi sinh con , dù tiền bạc eo hẹp, nhưng cũng tạm đủ dùng.
Sau đó, cô bắt đầu yên tâm mang thai.
Mỗi ăn ngô, em bé trong bụng đều sẽ nhảy nhót vui vẻ, nên cô đặt tên cho em bé là Ngô Con.
cô ngờ Ngô Con sinh mắc bệnh viêm phổi sơ sinh và vàng da tán huyết, khoa chăm sóc đặc biệt trẻ sơ sinh, viện 12 ngày, cuối cùng phẫu thuật m.á.u mới xuất viện an .
Lúc đó cô ngày nào cũng cạn nước mắt.
Cao Bình khuyên cô đừng lãng phí tiền bạc, đứa bé mất đúng lúc sẽ cô vướng bận.
cô thể nhẫn tâm .
Cô đích ôm đứa bé lòng, dù thế nào cũng thể từ bỏ.
Tiền cứ thế trôi như nước, khoản tiết kiệm của cô nhanh chóng cạn kiệt.
Cô đành liên hệ Chu Địch, lấy hai triệu mà Hoắc Tân đưa cho cô.
Vì con, cô thể vứt bỏ sự thanh cao và lòng tự trọng.
May mắn , đứa bé bình an vượt qua.
Và tiền , khi trả viện phí, cô gửi tiết kiệm bộ, coi như quỹ giáo dục tương lai cho con.
Cô ngờ, sức khỏe của Ngô Con kém đến .
Về nhà mấy tháng, nhập viện vì viêm phổi.
Sau đó cứ vài tháng một , bệnh viêm phổi của Ngô Con tái phát, vì thằng bé quen thuộc với bệnh viện, hai tuổi giơ tay hợp tác cho y tá tiêm, hiểu chuyện đến mức khiến đau lòng.
Và cô còn trả lương cho Cao Bình, còn thuê nhà.
Cứ thế vất vả ba năm qua, tiền tiêu hết năm trăm nghìn.
Cô cảm giác an , lập tức tìm việc.
xa rời công sở mấy năm, công việc dễ tìm, lương thư ký bình thường cũng thấp.
Cuối cùng cô chọn vị trí bán hàng , tiền kiếm tạm đủ trang trải cuộc sống hàng ngày của hai con.
Cô Cao Bình nhiều khuyết điểm, cô cũng từng cố gắng tìm một cô giúp việc khác, nhưng cô ngoài và thấy qua camera rằng cô giúp việc đang mải xem điện thoại, Ngô Con bò đến gần mà cô còn đẩy Ngô Con , cô liền thể tin tưởng bất kỳ cô giúp việc nào khác nữa.
Cao Bình dù tệ đến mấy, cũng sẽ cố ý bạc đãi Ngô Con.
Mặc dù miệng bà năng khó , nhưng đôi khi cũng ôm Ngô Con ốm mà lau nước mắt.
Cô còn cách nào khác, chỉ thể tạm bợ sống qua ngày, may mắn là Ngô Con dần lớn, thể mẫu giáo .
Cố gắng chịu đựng thêm vài năm nữa, cuộc sống sẽ ngày càng hơn thôi.
Nhiệm vụ của cô là kiếm tiền.
Còn như Hoắc Tân, giống như mặt trăng.
Cuộc đời của họ vốn dĩ nên giao điểm.
Dù gặp , cô cũng nên bất kỳ ảo vọng nào.
Sau khi tan hôm đó, cô dặm một chút phấn nhẹ, Ngô Bân dẫn cô và vài nhân viên bán hàng khác của công ty đến quán bar quen thuộc.
Sợ gây hiểu lầm, cô đặc biệt mặc áo sơ mi và quần tây chỉnh tề.
Cô hợp với những buổi tiệc tùng chuốc rượu mời kiểu , nụ cũng chút gượng gạo.
Ngô Bân coi cô là một loại “tài nguyên” để giới thiệu cho đối tác: “Hứa Tĩnh của chúng đây, từng thư ký riêng thứ hai cho Hoắc tổng đấy.”
Đối tác hứng thú “ồ” một tiếng, ánh mắt từ đầu đến chân chậm rãi lướt qua, trong ánh một sự “cô và Hoắc Tân chắc chắn gì đó” đầy tự tin.
Hứa Tĩnh cúi đầu, đáp lời.
Đối phương là khách hàng lớn, mỗi năm đặt hàng hàng chục triệu, cô thể đắc tội.
Ngô Bân bảo cô bên cạnh đối tác để rót rượu, thậm chí từng ám chỉ Hứa Tĩnh thể đưa đối tác về nhà.
May mắn là đối phương vẫn chút phẩm giá, thấy cô , liền đổi sang một cô gái khác nhiệt tình hơn.
cô vẫn chuốc nhiều rượu.
Cuộc nhậu cuối cùng cũng kết thúc, ngoài tự gọi taxi về.
Ngô Bân : “Để đưa cô về.”
Cô dám, từ chối xong chút buồn nôn, chạy đến bên một gốc cây lớn ven đường xổm xuống.
Nôn xong, Ngô Bân đỡ cô dậy, giọng bỗng trở nên vô cùng dịu dàng: “Đỡ hơn chút nào ?”
Bị chạm cánh tay, Hứa Tĩnh cứng đờ, lập tức đẩy : “Không , cảm ơn Ngô tổng quan tâm.”
Ngô Bân dịu dàng mỉm , tay vòng qua eo cô: “Đi thôi, đưa cô về.”
“Không cần —” Hứa Tĩnh đẩy nữa.
“Khách sáo gì chứ.” Ngô Bân , véo nhẹ eo cô một cái, một cách ghê tởm, “Cô tuy gầy, nhưng chỗ nào cần thịt thì đều đủ cả.”
Hứa Tĩnh lạnh toát, đẩy , nhưng nắm chặt cánh tay.
Anh mượn men, bỗng nhiên một tiếng, : “Cô giả vờ trong sạch gì chứ, kết hôn sinh con, đây đùa giỡn thế nào .”
Hứa Tĩnh lạnh giọng: “Anh hãy giữ chừng mực một chút.”
Ngô Bân hung hăng kéo cô lòng: “Về nhà với , nếu cô tin , sẽ xử cô ngay tại đây?”
Hứa Tĩnh run rẩy dữ dội, nhưng chênh lệch thể lực giữa nam và nữ quá lớn, cô thế nào cũng đẩy Ngô Bân .
Ngô Bân dịu giọng dỗ dành cô: “Chỉ một thôi, cô chiều một , ở công ty cô nghỉ phép tuyệt đối khó cô…”
Hứa Tĩnh nước mắt rơi xuống: “Không cầu xin nữa…”
Chiếc xe chạy tới, Ngô Bân kéo cô lên xe, cô giãy giụa nghiến răng, : “Anh dám động , sẽ báo cảnh sát, nhất định sẽ báo cảnh sát.”
Ngô Bân lạnh một tiếng.
Anh chuyện đầu, nửa đẩy nửa xuôi, ai sẽ báo cảnh sát đó.
Anh xách eo Hứa Tĩnh lên, đột nhiên thấy tới.
Anh nghiến giọng: “ khuyên đừng xen chuyện bao đồng.”
Lời còn dứt, mặt ăn một cú đấm.
Đèn pha của quán bar quét qua, thấy gương mặt tới, Ngô Bân lập tức kinh ngạc: “Hoắc tổng?”
Hoắc Tân cau mày lộ vẻ hung dữ, một cước đá ngã lăn xuống đất: “Cút.”
Ngô Bân vội vàng hoảng hốt bỏ .
Hứa Tĩnh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng nước mắt càng thể kiểm soát mà rơi xuống.
Hoắc Tân cô một cái, : “Ở , đưa cô về.”
Lên xe, Hoắc Tân đưa cho cô hai tờ khăn giấy.
Hứa Tĩnh nhận lấy.
Tâm trạng cô rối bời, lau khô nước mắt mới thấy nên lên xe, cố gắng bình tĩnh : “Xin Hoắc tổng, tự bắt taxi về là .”
Hoắc Tân đáp lời, khởi động xe.
Trong xe yên tĩnh.
Có một mùi nước hoa hồng nhạt thoang thoảng, cảm giác quen thuộc khiến Hứa Tĩnh cảm thấy yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-242-hoac-hua-2-co-ay-cam-tam-tra-bat-cu-gia-nao.html.]
Trước đây khi cô việc cho Hoắc Tân cũng thường xe của , trong xe luôn một mùi hương hoa hồng nhạt.
Trong mùi hương , cô dần bình tĩnh .
cảm thấy vô cùng thảm hại.
Cảnh tượng tối nay đều thấy, sẽ nghĩ gì về cô.
Suốt dọc đường, Hoắc Tân hề chuyện với cô.
Hứa Tĩnh tim đập thình thịch, cô dám , nhưng chút kiềm chế .
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn là loại học sinh ngoan nhất trường.
Chăm chỉ học hành, yêu đương, tránh xa ồn ào náo nhiệt, trầm lặng và hướng nội.
Bốn chữ "bình thường gì nổi bật" là miêu tả chính xác nhất về cô.
Khi nộp hồ sơ xin việc cho Flyco, cô còn nghĩ thể lọt vòng phỏng vấn, nhưng may mắn thế nào mà qua .
Ngày phỏng vấn, những đến phỏng vấn đều ưu tú, thậm chí còn cả nghiên cứu sinh từ các trường đại học trọng điểm Bắc Thành, cô lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.
Trong vòng phỏng vấn nhóm, những khác đều thể hùng hồn phát biểu, tự tin và phô trương, cô chỉ thể rập khuôn trả lời câu hỏi.
Phần phỏng vấn riêng đó cô thực sự cố gắng lắm mới vượt qua.
Sau khi vòng phỏng vấn kết thúc, đều về.
Một đàn ông mặc áo len tới, hỏi cảm thấy buổi phỏng vấn thế nào.
Rất nhiều đều cảm thấy khá , đặc biệt một chủ tịch hội sinh viên của Đại học Bắc Thành, khẩu khí lớn, cứ như thể công việc ở Bắc Thành tùy ý lựa chọn.
Cô là ai, chỉ nghĩ thể là trợ lý HR gì đó, liền thật thà : "Em cảm thấy hình như ưu tú bằng khác."
Người đàn ông cầm lấy hồ sơ trong tay cô lướt qua, ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng, tự nhiên như mang theo ý : "Sao thế ? Hai bằng đại học cũng dễ lấy, em chắc chắn nỗ lực, tự tin bản chứ."
Anh trả hồ sơ cho cô, phòng phỏng vấn.
Chưa từng ai khuyến khích cô như .
Trước đây, bất cứ khi nào cô giỏi giang đến thế, thì dù là cha , thầy cô bạn bè, đều sẽ — "Vậy thì tiếp tục cố gắng ", "Đừng tự đặt yêu cầu quá cao cho ", "Bình thường cũng mà"— những lời tương tự như .
Rất ít cong mắt cô " tự tin bản ".
Lúc đó, cô đều ấm áp.
Cô còn lên mạng một đoạn đánh giá cho HR của Flyco.
Sau đó, HR liên hệ với cô, một vị trí thư ký thứ hai cho Tổng tài, hỏi cô cân nhắc , lương hậu hĩnh.
Cô đương nhiên đồng ý ngay lập tức.
Ngày đầu tiên , cô mới đàn ông đó chính là Tổng tài của công ty, Hoắc Tân.
Cô kinh ngạc.
Hoắc Tân chỉ mỉm cô : "Em là do đích chọn, đừng mất mặt đấy."
Má cô nóng bừng, lập tức : "Em sẽ cố gắng ạ."
Cuộc gặp gỡ đặc biệt như , cô sẽ bao giờ quên.
Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn neon lùi dần về phía .
Cô chậm rãi, từ từ đầu , cố gắng tự nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh mắt liếc qua gương chiếu hậu, thấy đôi mắt của Hoắc Tân, cô khỏi khẽ rung động.
Bốn năm .
Cô từng nghĩ, theo thời gian trôi qua, cô quên .
hóa , mà thời gian giúp quên , chịu nổi một cuộc gặp gỡ.
Tất cả những cảm xúc phong kín trong lòng cô, khoảnh khắc tan vỡ.
Hãy mạnh dạn thêm một nữa.
Cô tự nhủ với bản , sẽ bao giờ gặp nữa.
Cô từ từ lấy điện thoại , giả vờ chụp ảnh đèn neon ngoài cửa sổ, thực chất xoay camera , chụp Hoắc Tân.
Trái tim cô như một sợi dây mảnh từ từ treo lên.
may mắn là cô cũng khá hiểu .
Anh đang lái xe nghiêm túc, hề liếc cô lấy một .
Đối với thích, sẽ chỉ giúp đỡ một cách lịch sự, nhưng tuyệt đối sự chú ý thừa thãi.
cô cũng dám chụp quá lâu, nhanh cất điện thoại .
Trong lúc đó, Hoắc Tân nhận một cuộc điện thoại công việc, đeo tai bluetooth, giọng từ tốn, âm sắc mềm mại, giống như một loại nhạc cụ mà cô nhất thời nghĩ .
Cảnh tượng khiến cô nảy sinh một cảm giác quen thuộc, như thể cô vẫn là thư ký của .
Cô nhớ da diết.
Chiếc xe từ từ phanh , dừng ở một khu chung cư cũ kỹ tại đường vành đai 5.
Hoắc Tân cúp điện thoại.
Hứa Tĩnh hồn, mím nhẹ đôi môi khô, "cảm ơn", tháo dây an chuẩn xuống xe, đột nhiên thấy Hoắc Tân lên tiếng hỏi: "Rất thiếu tiền ?"
Vừa , cảm thấy hợp lý lắm, nhưng cũng thể thu .
Trong lòng Hứa Tĩnh lập tức dâng lên một nỗi nhục nhã.
Cứ như đang cô bán để kiếm tiền—mặc dù cô ý đó.
Mũi cô cay cay, : "Ai cũng sống."
"Chồng cô ? Anh cũng đồng ý cho cô công việc ?"
Hứa Tĩnh giật .
Cô cắn môi : " ly hôn ."
Hoắc Tân gật đầu, suy nghĩ một lát, : "Năng lực của cô tệ, nếu cô , thể sắp xếp cho cô một vị trí trong phòng marketing của công ty con Flyco."
Hứa Tĩnh ngẩn .
Hoắc Tân bổ sung thêm một câu: "Yên tâm, sẽ phiền cô."
Hứa Tĩnh thảm.
Anh đương nhiên sẽ phiền.
Anh , một chút cũng thích cô.
cô vẫn lắc đầu: "Không cần , cảm ơn ."
Ngay cả là công ty con, cũng khó tránh khỏi khả năng chạm mặt.
Nếu thế của Ngô Mễ lộ, cô thể tưởng tượng Hoắc Tân sẽ tức giận đến mức nào.
Dường như ngờ sẽ từ chối, Hoắc Tân đầu cô.
Hứa Tĩnh : "Trước đây như , đây là đầu tiên, ngày mai sẽ từ chức, tìm một công việc khác."
Hoắc Tân gật đầu.
Cô xuống xe, bóng lưng gầy yếu biến mất trong màn đêm thăm thẳm.
Hoắc Tân nhớ câu " thiếu tiền" của , chút hối hận.
Anh nên chuyện với cô gay gắt như , nhưng kìm chế .
Cảm xúc của đối với Hứa Tĩnh khá phức tạp.
Đêm đó mất kiểm soát vì rượu dù là của , nhưng sâu thẳm trong lòng luôn một cảm giác— lầm đó thể tránh .
Nếu cô mượn cớ say, mượn mùi nước hoa tương tự cô mà tiếp cận ...
Vì khi chuyện với Hứa Tĩnh, vô hình trung mang theo một sự gay gắt.
sâu thẳm trong lòng, một sự thương hại đối với cô.
Hoắc Tân ngoài cửa sổ, khu chung cư cũ kỹ thậm chí thang máy, lát , lấy điện thoại gọi cho Chu Địch.
Chu Địch nhanh chóng bắt máy: "Hoắc tổng."
Hoắc Tân: "Hứa Tĩnh chuẩn tìm việc, giúp cô tiến cử nội bộ."
Chu Địch giật , lập tức coi trọng, hỏi: "Tiến cử nội bộ đến ạ?"
Hoắc Tân : "Về khoản rõ thể hỏi Khương Chính nhiều hơn."
·
Về đến nhà, Ngô Mễ ngủ say.
Hứa Tĩnh tắm xong, ôm Ngô Mễ từ phòng Cao Bình về, xuống nhưng mãi thể chợp mắt.
Cô lấy điện thoại , bức ảnh chụp.
Trình độ chụp ảnh của cô giỏi lắm, nãy vô cùng hoảng loạn, mấy tấm chụp đều lệch.
hiệu ứng ảnh chụp vẫn .
Bởi vì Hoắc Tân một đôi mắt đặc biệt .
Mắt giống mắt hoa đào, nhưng quá điển hình, nếp mí nông hơn, độ cong đuôi mắt thu một chút, trông dịu dàng nhưng lạm tình.
Chỉ cần một ánh , là thể chạm đến trái tim khác.
Vì đêm đó say rượu, cô mới mê hoặc, chuyện táo bạo nhất đời , chủ động lên giường với .
Vào khoảnh khắc hạnh phúc nhất, cô nghĩ, cô sẵn lòng vì điều đó mà tan xương nát thịt, trả bất cứ giá nào.