Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 241: Hoắc Tân vs Hứa Tĩnh 1: Gặp lại
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:07:10
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối tháng sáu, Bắc Thành đang trong thời điểm nóng nhất giữa trưa, đột nhiên gió lớn hoành hành, mưa như trút nước từ trời đổ xuống.
Những tầng mây đen dày đặc đột ngột che khuất ánh nắng, bao trùm bộ Bắc Thành trong màn đêm u tối.
Chiếc xe chạy trong cơn mưa như trút nước, ở những chỗ trũng thấp gần như ngập cả bánh xe.
Hoắc Tân từ công ty để kịp một cuộc họp, nhưng trời mưa đặc biệt khó khăn, đèn giao thông dường như cũng chậm hơn bình thường.
Chiếc xe dừng một trạm xe buýt.
Phía là hàng dài xe cộ, tất cả đều bật đèn khẩn cấp.
Hoắc Tân cúi đầu liếc đồng hồ, : "Nếu kịp thì gọi điện thoại thoại."
Châu Địch: "Vâng."
Hoắc Tân tùy ý liếc ngoài cửa sổ.
Trong cơn gió mưa mờ mịt, một phụ nữ thu hút sự chú ý của .
Người phụ nữ vóc dáng nhỏ bé, mang cảm giác đặc biệt gầy gò.
Cô ôm một đứa bé ba tuổi trong lòng, nghiêng trong, cố gắng dùng che mưa cho đứa trẻ.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bộ phần đều ướt sũng, chiếc áo dính chặt , trông vô cùng thảm hại.
Trong gió mưa, cánh tay gầy yếu của cô lung lay sắp đổ, như thể thể ôm giữ đứa bé nữa.
Mưa lớn như , kẹt ở đây.
Hoắc Tân thoáng chút đồng cảm, dặn dò Châu Địch: "Hỏi xem hai con , đưa họ một đoạn."
Mưa quá lớn, trời quá tối, tầm rõ ràng, Châu Địch cầm ô xuống xe.
Chiếc ô gió thổi đến biến dạng.
Mưa như trút nước che khuất tầm của , đến gần hơn Châu Địch mới khỏi giật : "Hứa Tĩnh?"
Hứa Tĩnh đang mặt đầy lo lắng, thấy tiếng gọi như cảm giác cứu giúp: "Trợ lý Châu?"
Châu Địch che ô lên đầu cô: "Mau lên xe , Hoắc tổng sẽ đưa hai con một đoạn."
Hứa Tĩnh khựng một chút.
Ngô Mễ đang sốt, thời tiết cũng thể đợi taxi, Hứa Tĩnh mím môi, gật đầu cảm ơn.
Đây là điểm dừng xe, thời tiết cũng cho phép họ đổi chỗ .
Cửa mở , Hứa Tĩnh ôm Ngô Mễ lên xe.
Cửa xe đóng , một khoảnh khắc yên tĩnh bao trùm.
Hứa Tĩnh rũ mắt, sát cửa xe, cách Hoắc Tân xa, một mặt ngừng đưa tay vuốt đầu Ngô Mễ.
Nước quần áo cô nhỏ xuống xe.
Chu Địch vội vàng đưa một gói khăn giấy.
Hứa Tĩnh lau mặt và đầu cho Ngô Mễ , lau mặt , đó ôm chặt lấy Ngô Mễ.
Cơ thể Ngô Mễ càng lúc càng nóng.
Đã uống thuốc hạ sốt, nhưng cơn sốt vẫn giảm, cô sợ hãi.
Chu Địch hỏi: "Hứa Tĩnh, đây là con của cô ?"
Hoắc Tân lúc mới đầu , liếc phụ nữ bên cạnh, ánh mắt chút ngạc nhiên.
Rõ ràng, hề giúp chính là cô.
Dù là ai cũng sẽ giúp.
Hứa Tĩnh "ừ" một tiếng.
Chu Địch : "Tổng Hoắc, thấy trùng hợp ?"
Hoắc Tân ôn hòa : "Cũng khá trùng hợp."
Anh liếc đứa trẻ trong lòng cô, cơ thể Hứa Tĩnh chợt căng cứng, ôm chặt Ngô Mễ.
May mà nhanh chóng dời mắt, cúi đầu bắt đầu xem máy tính bảng trong tay, như đang việc.
Đoàn xe phía cuối cùng cũng nhúc nhích.
Chu Địch hỏi: "Cô Hứa Tĩnh, đưa cô qua nhé."
Giọng Hứa Tĩnh khàn: "Bệnh viện Nhi."
Chu Địch lập tức hỏi: "Bé bệnh ?"
Hứa Tĩnh: "Bị sốt."
Hoắc Tân ngẩng đầu, về phía đứa trẻ.
Không vì sốt dầm mưa , đứa bé yên lặng trong lòng Hứa Tĩnh, đôi má nhỏ sốt đến đỏ bừng.
Chu Địch vội vàng bảo tài xế lái xe.
Hoắc Tân đưa tay định chạm đứa bé, Hứa Tĩnh đột nhiên lùi sang , căng thẳng .
Hoắc Tân rụt tay về, ôn hòa : "Quần áo thằng bé ướt , bộ khác , xe ."
Đó là quần áo mua cho Tiểu Thang Viên, vẫn kịp gửi .
Hứa Tĩnh khẽ : "Cảm ơn."
Tài xế dừng xe ở ngã tư phía , Chu Địch cốp xe lấy quần áo sạch và khăn tắm, Hứa Tĩnh cho Ngô Mễ.
Quần áo rộng hơn một chút, nhưng cũng lựa chọn nào hơn.
Hoắc Tân : "Phía xe nhiệt kế."
Chu Địch lập tức đưa tới một chiếc nhiệt kế điện tử.
Hứa Tĩnh cũng chẳng để ý gì khác, nhận lấy đo cho Ngô Mễ, 39 độ 8.
Cơn sốt càng nặng hơn.
Lòng cô khẽ run lên, ôm chặt Ngô Mễ, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Hoắc Tân rõ ràng thấy con màn hình hiển thị, ánh mắt trầm xuống, căn dặn tài xế: "Lái nhanh lên."
Tài xế: "Vâng, sẽ cố gắng."
May mắn là mưa bão kéo dài quá lâu.
Hơn mười phút , mây đen tan hết, mưa cũng tạnh.
Tầm rõ ràng, tốc độ xe cũng nhanh hơn nhiều.
Đến cổng bệnh viện, Hứa Tĩnh một tiếng "cảm ơn", định ôm con xuống xe.
Hoắc Tân hỏi: "Chỉ một cô thôi ?"
Hứa Tĩnh gật đầu.
Cổ tay mảnh khảnh của cô nổi gân xanh vì cố sức ôm đứa bé.
Thoáng một cái, cô xuống xe.
Hoắc Tân vô thức hạ cửa kính xe xuống, bóng lưng cô gầy, chiếc áo sơ mi trắng dán sát lưng, mỏng manh một lớp, lộ rõ hình dáng xương bả vai, dây áo lót cũng rõ ràng.
Anh nhíu mày xuống xe, từ cốp xe lấy một chiếc khăn lụa bóc tem, về phía bệnh viện.
Chu Địch cũng vội vàng theo xuống xe.
Hứa Tĩnh qua cửa kiểm tra an ninh, Ngô Mễ suýt chút nữa tuột khỏi vòng tay cô.
Thằng bé càng ngày càng lớn, cô ôm nổi nữa.
Cô đang định bế Ngô Mễ lên, thì cảm thấy vai phủ một chiếc khăn lụa mỏng.
Cô khựng , đầu, thấy Hoắc Tân.
Anh hỏi: "Khám cấp cứu ?"
Hứa Tĩnh gật đầu.
Chu Địch vội vàng xếp hàng đăng ký khám.
Mùa bệnh viện quá đông , nhưng cũng ít.
Ghế xung quanh còn chỗ trống.
Hứa Tĩnh ôm Ngô Mễ, tìm một góc , thằng bé ngoan ngoãn tựa vai Hứa Tĩnh, mắt lim dim mệt mỏi.
Hoắc Tân cạnh cô.
Hứa Tĩnh : "Cảm ơn... Tổng Hoắc. Một cũng ."
Hoắc Tân ôn hòa : "Cô cần cảm thấy áp lực, đổi là bất cứ ai cũng sẽ như ."
Hứa Tĩnh mím môi, gì thêm.
Hoắc Tân đưa tay lên, sờ trán đứa bé: "Đã uống thuốc hạ sốt ?"
Hứa Tĩnh gật đầu.
Hoắc Tân nhíu mày: "Sao thấy nóng hơn ."
Hứa Tĩnh giật , vội vàng ôm đứa bé đến quầy y tá mượn nhiệt kế, 40 độ 3.
Cả cô bỗng run lên.
Y tá vội vàng hỏi: "Đã uống thuốc hạ sốt ? Uống lúc nào?"
Hứa Tĩnh run rẩy : "Một tiếng ."
Y tá : "Cô theo , sốt quá cao , ưu tiên để bác sĩ khám."
Hứa Tĩnh vội vàng theo.
Bác sĩ dùng ống kiểm tra một lát chắc chắn là viêm phổi, hơn nữa thể là nặng, sốt quá cao cần nhập viện.
Hứa Tĩnh khẽ run lên.
Lúc Ngô Mễ sốt đến mức ngủ .
Bác sĩ : "Trước tiên xét nghiệm m.á.u và chụp X-quang, đó truyền dịch để hạ sốt ."
Hứa Tĩnh tuy rõ ràng sợ hãi, nhưng cả cô vô cùng bình tĩnh, đầu hỏi Hoắc Tân: "Tổng Hoắc, thể phiền Trợ lý Châu giúp thủ tục nhập viện ? sẽ đưa Ngô Mễ xét nghiệm m.á.u và chụp X-quang. Thẻ ngân hàng và thẻ bảo hiểm xã hội của Ngô Mễ đều ở trong túi, mật khẩu sẽ gửi cho Trợ lý Châu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-241-hoac-tan-vs-hua-tinh-1-gap-lai.html.]
"Chuyện tiền bạc để hãy ." Hoắc Tân căn dặn Chu Địch thủ tục.
Anh theo Hứa Tĩnh đến phòng xét nghiệm máu.
Lưng Hứa Tĩnh khom, chiếc khăn lụa gần như tuột xuống.
Trán cô cũng lấm tấm mồ hôi, rõ ràng việc ôm đứa bé mệt mỏi.
Hoắc Tân đưa tay : "Hay là để bế giúp cô."
Hứa Tĩnh khẽ : "Không cần , thể tự lo, cảm ơn."
Hoắc Tân đành cứ thế theo cô.
Đến chỗ lấy máu, y tá gọi đứa bé dậy, lấy m.á.u và chụp phim xong, ôm đứa bé phòng bệnh, Hứa Tĩnh mới cuối cùng xuống.
Chu Địch trả túi cho Hứa Tĩnh, y tá truyền dịch cho đứa bé.
Lại gọi dậy.
May mà thằng bé ngoan, quấy, ngoan ngoãn đưa tay hợp tác.
Hứa Tĩnh mặt , nước mắt long lanh.
Hoắc Tân dậy khỏi phòng bệnh, Chu Địch cũng theo.
Cuối cùng họ cũng .
Nước mắt Hứa Tĩnh lăn dài từng giọt lớn, cô nắm tay Ngô Mễ, Ngô Mễ nhanh ngủ .
May mắn là việc truyền dịch tác dụng, nhiệt độ cơ thể Ngô Mễ từ từ hạ xuống.
Bác sĩ Ngô Mễ viêm phổi nặng, nửa lá phổi trắng xóa, nếu đến muộn hơn thể rửa phổi.
Hứa Tĩnh liên tục là do bất cẩn, mặt đầy vẻ hối .
Bác sĩ thấy cô một đưa con khám dễ dàng, giọng cũng dịu dàng hơn nhiều: "Lần đưa đến bệnh viện kịp thời."
Hoắc Tân đang nghĩ gì, rời .
Anh họp điện thoại xong ở ngoài tòa nhà, trời gần chạng vạng.
Chu Địch gọi đồ ăn ngoài mang tới, hỏi: "Tổng Hoắc, ăn xe ạ?"
Hoắc Tân rũ mắt liếc : "Đã gửi cho Hứa Tĩnh ?"
Chu Địch : "Chưa ạ, đang chuẩn gửi."
Hoắc Tân gật đầu, hỏi: "Gửi cho cô ."
Chu Địch vội vàng .
Hoắc Tân chiếc ghế dài màu xanh lá cây bên ngoài bệnh viện.
Lớp sơn xanh lốm đốm, phai màu vì nắng.
Anh nhớ đêm đó từ lâu về .
Anh đè Hứa Tĩnh .
Quá trình sự việc gần như quên hết, thậm chí quên cả ban đầu bắt đầu như thế nào, nhưng điều bất ngờ là, khi gặp cô, phát hiện vẫn nhớ rõ xương bả vai gồ ghề của cô.
Có lẽ vì cô là phụ nữ đầu tiên của .
Anh rút một điếu thuốc từ bao , châm lửa.
Chu Địch .
Hoắc Tân hỏi: "Anh Hứa Tĩnh kết hôn khi nào ?"
Chu Địch ngẩn một chút: " ."
Hoắc Tân gật đầu: "Anh ở , xem cô cần gì ."
Chu Địch: "Vâng ạ."
Hoắc Tân dậy trở về.
Ý định ban đầu của là sợ Hứa Tĩnh một , chăm sóc con, lỡ việc cần chạy vặt thì bất tiện.
ngờ ngày hôm , Chu Địch đến công ty.
Anh đang định hỏi thì Chu Địch chủ động gọi điện báo cáo: "Tổng Hoắc, ở bệnh viện vẫn luôn là một Hứa Tĩnh, thằng bé nửa đêm sốt, cứ tái tái , xem về công ty ở bệnh viện ạ?"
Giọng Hoắc Tân lạnh: "Chồng cô ?"
Chu Địch khựng một chút, : " hỏi, cô , cũng tiện hỏi thêm, vẻ tình cảm lắm. Mẹ cô về quê bận thu hoạch lúa mì, cô xin nghỉ chăm con còn sếp mắng..."
Hoắc Tân nhàn nhạt : "Không cần đích ở đó, tìm thế trông chừng là ."
Chu Địch: "Vâng ạ, sẽ thuê một chăm sóc hộ cho cô ."
Hoắc Tân "ừm" một tiếng.
Chuyện trong lòng dấy lên một gợn sóng nhỏ bé đáng kể, nhanh đó lật qua.
Ngô Mễ tổng cộng viện 9 ngày, khi về đến nhà, cả khuôn mặt nhỏ gầy một vòng.
Sau trận ốm nặng, Ngô Mễ luôn ăn cơm, Hứa Tĩnh ở bên truyện cho bé một lúc, uống sữa xong, Ngô Mễ liền ngoan ngoãn tự ngủ .
Sau khi thằng bé ngủ, Hứa Tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm, lê thể mệt mỏi bước .
Mẹ Hứa, bà Cao Bình, mặt nặng trĩu hâm nóng cơm cho cô.
Bà Cao Bình đặt đồ ăn hâm nóng xuống bàn mặt cô, hỏi: "Lần viện tốn bao nhiêu tiền nữa?"
Hứa Tĩnh im lặng ăn cơm.
Bà Cao Bình : "Ban đầu cho mày đẻ mày cứ nhất quyết đẻ, mày tính xem thằng bé từ lúc sinh đến giờ tốn bao nhiêu tiền ? Vào bệnh viện bao nhiêu ?"
Hứa Tĩnh lên tiếng.
Bà Cao Bình lải nhải ngừng.
"Mày xin nghỉ nhiều ngày thế , lương tháng chắc ít một phần ba chứ?"
"Cứ nhất định bắt ở đây trông con cho mày, lúa mì ở nhà còn thu hoạch xong bắt về, em trai mày còn lấy vợ, với bố mày cần kiếm tiền ?"
"Dắt theo một đứa con thì mà lấy chồng ? Sao đẻ cái đồ phá của như mày chứ."
Những lời cứ lặp lặp , Hứa Tĩnh nhiều .
Cô bình tĩnh ăn xong cơm, rửa bát, về phía phòng ngủ.
Bà Cao Bình gọi cô : "Mày đợi một chút."
"Lần về nhà bàn với bố mày một chút, thấy vẫn nên cho thằng bé , thằng bé quá vướng víu mày —"
"Đủ !" Hứa Tĩnh nắm chặt hai nắm đấm, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm bà , "Ngô Mễ là con của , ban đầu sinh thằng bé thì bây giờ thể nào đưa nó . Mỗi tháng đưa tiền cho bà ? Bà nhận còn nhiều hơn bảo mẫu thị trường, bà còn hài lòng điều gì nữa?"
Bà Cao Bình nghẹn lời.
“Còn nữa—” Hứa Tĩnh lạnh giọng, “Lần tới nếu Ngô Con sốt mà cô cho , cô cứ về quê . thà nghỉ việc cũng chăm sóc Ngô Con thật .”
Cao Bình sa sầm mặt: “ chẳng vì cô ? Cô công tác mà xin nghỉ về, sẽ trừ lương mắng chửi ? Thằng bé cũng còn ho nữa, ai mà đột ngột sốt cao như —”
Hứa Tĩnh “ầm” một tiếng, đóng sập cửa phòng ngủ.
Ngô Con giường, tay nắm chặt một góc chăn nhỏ, ngủ vẻ yên giấc lắm.
Hứa Tĩnh bước tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của thằng bé, bàn tay nó mới thả lỏng .
Hứa Tĩnh hôn lên mu bàn tay thằng bé, dịu dàng : “Mẹ xin , phiền cục cưng , cục cưng ngủ ngon, mơ những giấc mơ nhé.”
Cô giường.
Mệt mỏi nhiều ngày, cô rã rời, nhưng tài nào ngủ .
Trong đầu lóe lên gương mặt của Hoắc Tân.
Anh vẫn như , hầu như gì đổi.
cô thì nhiều, cũng tiều tụy hơn.
Khi Ngô Con, cô chút giật .
Bởi vì đôi mắt của Ngô Con thật sự giống .
May mà phát hiện.
Cũng thể, căn bản hề chú ý đến Ngô Con.
Anh chỉ là, giống như đây, tiện tay giúp cô một chút.
Anh thường xuyên giúp đỡ khác như .
Hứa Tĩnh nghĩ , dần chìm giấc ngủ.
·
Tối thứ Sáu, Hoắc Tân và Chu Húc Dao đến quán bar uống rượu.
Chu Húc Dao lắc nhẹ ly rượu trong tay, thở dài: “Ai, chỉ còn hai em thôi, Hứa ca bây giờ ít khi ngoài .”
Hoắc Tân nhẹ: “ .”
Chu Húc Dao rủ rê : “Thế nào? Tối nay dẫn một em gái về ?”
Hoắc Tân lịch sự từ chối: “Không cần .”
Chu Húc Dao “chậc” một tiếng: “Không chứ, đúng là một kẻ si tình. Hi Hi đứa thứ hai , mà vẫn còn nghĩ đến cô ?”
Hoắc Tân đáp lời.
Hai uống rượu một lúc, ngoài cửa hút thuốc.
Đang chuyện, bỗng nhiên thấy cách đó xa gốc cây một nam một nữ đang mật giằng co, loáng thoáng thấy cô gái “ cầu xin nữa”.
Chuyện xảy bên ngoài quán bar hai cũng thấy quen , chỉ coi đó là một kiểu tình thú nào đó.
Đèn pha từ cổng quán bar chiếu tới gần cái cây.
Đôi mắt Chu Húc Dao bỗng nheo , : “Đó là cô thư ký ngoan ngoãn ngày xưa của ?”
Hoắc Tân khựng , sang.
Trong ánh đèn lóe lên gương mặt hoảng sợ của Hứa Tĩnh.
Anh sa sầm nét mặt, dụi tắt thuốc sải bước tới.