Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 239: Ngoại truyện: Nhật ký nuôi con
Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:07:08
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Thang Viên khi hai tuổi thể những câu ngắn chỉnh.
Vào một ngày cuối tuần nọ, Tiểu Thang Viên đột nhiên với Kỳ Tư Niên: “Bố ơi, con ăn thịt.”
Khi ở nhà, Kỳ Tư Niên thường xuyên hấp cá, nướng cánh gà, hầm sườn cho Tiểu Thang Viên, khiến Tiểu Thang Viên ăn gì cũng vô thức với Kỳ Tư Niên.
Kỳ Tư Niên , xổm xuống hỏi bé: “Con ăn gì?”
Tiểu Thang Viên lớn: “Ăn cá.”
Kỳ Tư Niên: “Bố hấp cá cho con ăn ?”
Tiểu Thang Viên: “Dạ !”
Kỳ Tư Niên nhanh chóng sai mua một con cá mú, bếp.
Tiểu Thang Viên thấy cá đến, chạy đến chỗ Trọng Hi Nhiên: “Mẹ ơi bế con xem —”
Tuổi lớn thế mà vẫn còn lẫn lộn cách xưng hô.
Trọng Hi Nhiên bế bé lên, sửa : "Phải 'Mẹ bế con xem'."
Tiểu Thang Viên lập tức: "Mẹ bế con xem."
Trọng Hi Nhiên: "Được thôi."
Rồi bế nhóc bếp.
Tiểu Thang Viên thấy Kỳ Tư Niên cầm dao, lập tức hết lời khen ngợi: "Bố cầm d.a.o thái cá kìa! Bố giỏi quá!"
Kỳ Tư Niên Trọng Hi Nhiên: "Tính cách con trai giống em."
Trọng Hi Nhiên : "Giống em thì ? Sau cua gái dễ hơn."
Kỳ Tư Niên cau mày suy nghĩ một lát, bình thản : "Vậy thấy em tán tỉnh bao giờ."
Trọng Hi Nhiên: "Anh ngại ?"
Tiểu Thang Viên lập tức bắt chước: "Anh ngại ?"
Vợ chồng cô bật nghiêng ngả.
Cười xong, Kỳ Tư Niên nghiêm túc : "Sau chúng cẩn thận lời khi thằng bé ở đây."
Vì Tiểu Thang Viên đời, Kỳ Quang Viễn và Chu Vân luôn thỉnh thoảng đến thăm cháu nội.
Trọng Hi Nhiên và Kỳ Tư Niên dứt khoát sắp xếp cho họ một phòng khách, tiện cho họ thỉnh thoảng nghỉ trưa hoặc ở qua đêm.
Không là do Tiểu Thang Viên trời sinh hoạt bát, tất cả trẻ con đều như .
Mỗi Kỳ Quang Viễn và Chu Vân đến, Tiểu Thang Viên gọi "Ông nội ơi – Bà nội ơi –", chạy như bay lòng Kỳ Quang Viễn.
Kỳ Quang Viễn mừng rỡ tan chảy: "Tiểu Thang Viên, xem ông nội mang quà gì đến cho cháu ."
Tiểu Thang Viên liếc cái túi ông nội xách, giọng non nớt : "Cháu xem gì ngon, gì vui ạ."
Chu Vân : "Mới nhỏ thế nhiều mưu mẹo , bố nó hồi bé kém xa nó."
Kỳ Tư Niên khẽ khựng .
Kỳ Quang Viễn: "Ông thấy nó giống Hi Hi, lanh lợi tinh quái. Hi Hi thật, hổ là con dâu ông ưng ý từ bé."
Trọng Hi Nhiên ngượng ngùng.
Ông bà nội đưa Tiểu Thang Viên chơi đồ chơi mới, chơi mệt , ăn xong bữa trưa, Trọng Hi Nhiên liền đưa Tiểu Thang Viên ngủ trưa.
Tiểu Thang Viên càng lớn càng thích ngủ giường nhỏ của , lúc nào cũng quen lăn về phía .
Trọng Hi Nhiên đành chiều theo, nào cũng đợi bé ngủ say mới bế về giường nhỏ.
Hôm đó khi Tiểu Thang Viên ngủ say, Kỳ Tư Niên khóa cửa phòng.
Kể từ khi Thang Viên đời, điều gần như trở thành một ám hiệu ngầm.
Trọng Hi Nhiên đẩy : "Bố đang ở nhà..."
"Anh nhớ em." Kỳ Tư Niên hôn cô, "Em khẽ tiếng một chút, ?"
Lý trí Trọng Hi Nhiên còn đang giãy giụa, nhưng cơ thể đầu hàng .
Gần đây hai càng ngày càng ăn ý.
Kỳ Tư Niên chỉ cần một cử động, cô liền gì.
Cô chỉ cần một ánh mắt, cũng hiểu điều cô .
Có lẽ mấy ngày gần gũi vợ chồng, Kỳ Tư Niên khó tránh khỏi mạnh tay một chút, Trọng Hi Nhiên dám lên tiếng, chỉ cắn chặt môi .
Tiểu Thang Viên đúng lúc đột nhiên tỉnh giấc, lật dậy, òa nức nở.
Kỳ Tư Niên và Trọng Hi Nhiên vội vã mặc quần áo.
Trọng Hi Nhiên bế Tiểu Thang Viên lòng: "Sao con? Thang Viên gặp ác mộng ?"
Kỳ Tư Niên: "Anh lấy cốc nước cho Thang Viên."
Mỗi Thang Viên xong, Kỳ Tư Niên đều nhớ lấy nước cho bé.
Cửa mở, tiếng liền truyền đến tai ông bà nội.
Kỳ Quang Viễn và Chu Vân tới: "Sao ? Tự nhiên đang yên đang lành ? Ông nội bế nào."
Tiểu Thang Viên : "Không cần ông nội bế, cần bố nhấc chân lên –"
Mặt Trọng Hi Nhiên chợt đỏ bừng.
Kỳ Tư Niên cũng vẻ mặt lúng túng.
Kỳ Quang Viễn Kỳ Tư Niên một cái: "Con qua đây cho bố."
Rõ ràng là kéo một bên để giáo huấn.
Thật là "đội quần" mà!
Trọng Hi Nhiên với vẻ mặt "đời còn gì để luyến tiếc".
Một lát , Tiểu Thang Viên dỗ ngủ.
Kỳ Tư Niên cũng trở .
Vợ chồng cô , Trọng Hi Nhiên : "Đều tại ."
Kỳ Tư Niên: "Tại ."
Trọng Hi Nhiên cắn môi hỏi: "Bố gì với ?"
Kỳ Tư Niên cô một cái, bất đắc dĩ : "Còn gì nữa chứ?"
Trọng Hi Nhiên thấy buồn một cách khó hiểu.
Dù thì chuyện mất mặt như , chắc cũng là đầu.
Kỳ Tư Niên bật , : "Lát nữa vẫn lên tầng hai nhé."
"..."
Cuối tuần đó, khi dạo, Tiểu Thang Viên gặp một chú chó Teddy khá thiện.
Về nhà, Tiểu Thang Viên lâu bò giờ bắt đầu bò khắp nhà.
Khi Kỳ Quang Viễn và Chu Vân đến, Tiểu Thang Viên cũng là đầu tiên chạy đón họ, mà vẫn đang bò đất bắt chước chó.
Kỳ Quang Viễn hỏi: "Đây là thế ?"
Tiểu Thang Viên: "Con đang bắt chước cún con mà."
Chu Vân : "Mau dậy con, bắt chước cún con ."
Tiểu Thang Viên bước giai đoạn nổi loạn đầu tiên của đời : "Không dậy ."
Chu Vân kiên nhẫn khuyên nhủ: "Làm cún con , cún con chỉ bò chứ bằng hai chân , bao, thể dậy bằng hai chân."
Tiểu Thang Viên: "Người thể bộ."
Chu Vân vui vẻ : " , Thang Viên còn chó nữa ? Mau dậy nào."
Tiểu Thang Viên: "Gâu!"
Chu Vân: "..."
Trọng Hi Nhiên đổ lòng Kỳ Tư Niên.
Một lát , Tiểu Thang Viên chỉ Kỳ Quang Viễn: "Ông nội bò –"
"Ông nội bò cùng Thang Viên –"
Kỳ Quang Viễn: "..."
Cả đời từng nhận yêu cầu "sỉ nhục" như .
Chu Vân nhịn : "Bò chứ, hồi bé ông cũng từng bò , chỉ là ông quên thôi."
Kỳ Quang Viễn: " gần tám mươi , thể thống gì nữa."
Chu Vân ông một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-239-ngoai-truyen-nhat-ky-nuoi-con.html.]
Nửa giờ , Trọng Hi Nhiên nướng bánh xong từ bếp bước , thấy Tiểu Thang Viên cưỡi ông nội: "Giá, giá –"
Thang Viên đặc biệt ngọt miệng.
Một nọ, vợ chồng cô đưa Thang Viên trung tâm thương mại, khi thang máy, gặp một cặp vợ chồng lớn tuổi.
Thang Viên chớp chớp mắt, ngọt ngào với hai : "Cháu chào ông ạ, cháu chào bà ạ –"
Cặp vợ chồng nở nụ tươi rói, đáp lời : "Ôi chao, cháu ngoan thế ."
Thang Viên gọi: "Ông nội ơi, bà nội ơi –"
Thang máy đến nơi, ông cụ phấn khích : "Nào nào, ông mở cửa thang máy cho cháu, cháu xuống , chậm thôi nhé, cẩn thận cẩn thận."
Thang Viên đầu : "Cháu chào ông ạ."
Không ngờ mua đồ xong khỏi trung tâm thương mại, gặp cặp vợ chồng lớn tuổi .
Thang Viên bắt đầu gọi: "Ông ạ, bà ạ –"
Ông cụ tay xách túi bánh mì, điểm tâm mua, một đoạn.
Quay đầu thấy Thang Viên, liền kiềm chế lấy một hộp bánh quy nhỏ đưa cho Thang Viên: "Ấy, cháu ngoan thế , đây là ông cho cháu, cầm về ăn ngon lành nhé."
Vợ chồng cô cách nào từ chối , đành nhận lấy.
Về đến xe, Kỳ Tư Niên xách hộp bánh quy, véo má Thang Viên, nửa đùa nửa thật : "Tình hình gia đình đến mức để con bán nụ để xin ăn ?"
Trọng Hi Nhiên: "..."
Tiểu Mân Côi đời , Tiểu Thang Viên liền thăng cấp .
Mỗi ngày tan học mẫu giáo về là la lên: "Muốn xem em gái, bế em gái."
Kỳ Tư Niên liền ôm Tiểu Mân Côi cho bé ôm ấp.
Tiểu Mân Côi tính cách khác Thang Viên, lười và yên tĩnh, chỉ lật chậm, mà bò cũng năng nổ.
Trọng Hi Nhiên : "Thang Viên là , dạy em gái bò nhé con?"
Thang Viên liền bắt đầu bò bằng cả tay và chân đất.
Tiểu Mân Côi , đột nhiên cũng tự bắt đầu bò.
"Anh" là từ đầu tiên Tiểu Mân Côi học "" và "bố".
tình yêu của trai dành cho em gái ở tuổi ... cũng chỉ đến thế thôi.
Tiểu Mân Côi 10 tháng tuổi vẫn thể gặm cánh gà.
Bố nướng cánh gà, Tiểu Thang Viên cầm trong tay gặm lấy gặm để mặt em gái, Tiểu Mân Côi chỉ trân trân .
Tiểu Thang Viên gặm, Tiểu Mân Côi, nhồm nhoàm : "Ngon thật đấy."
Vài giây , Tiểu Mân Côi "òa" một tiếng nức nở.
Trọng Hi Nhiên: "..."
Tính cách Tiểu Thang Viên giống Trọng Hi Nhiên, tính cách Tiểu Mân Côi càng giống Kỳ Tư Niên, từ nhỏ cao lãnh, cũng thích ngoài chơi lắm.
Đến khi cô bé ba tuổi, mỗi chơi đều cả nhà dỗ dành mãi, cuối cùng mới miễn cưỡng một câu "Vậy ".
Vẻ mặt như kiểu " nể mặt /chị nên mới chịu chơi cùng đấy".
Cho đến một ngày Hoắc Tân và Hứa Tĩnh mang bé Ngô Con đến nhà chơi.
Ngô Con nhỏ hơn Tiểu Thang Viên một tuổi, lớn hơn Tiểu Mân Côi ba tuổi.
Ngô Con hơn ba tuổi mới bố đón về bên cạnh, từ nhỏ nội tâm.
Khi đến nhà thì một bên, Tiểu Thang Viên và Tiểu Mân Côi chơi đồ chơi, cũng gì.
Tiểu Mân Côi bé, bé cũng Tiểu Mân Côi.
Tiểu Mân Côi lẽ từng gặp quấn quýt quanh , nên chút tò mò.
Một lát , Tiểu Mân Côi đưa Lego trong tay cho bé: "Anh lắp Lego ?"
Ngô Con cô bé, gì.
Tiểu Mân Côi với vẻ mặt " cho đồ mà dám lấy ".
Ngô Con cô bé một cái, cầm Lego trong tay, Tiểu Mân Côi lúc mới hài lòng, cao ngạo hừ một tiếng.
"Lại đây." Tiểu Mân Côi gọi.
Ngô Con liền rời khỏi lòng , chạy đến lắp Lego cùng cô bé.
Tiểu Mân Côi ở đó chỉ huy: "Phải lắp thế ."
Tiểu Thang Viên chịu nổi nữa: "Con gái ba tuổi rưỡi mà còn chỉ huy sáu tuổi rưỡi lắp Lego ?"
Tiểu Mân Côi giận dữ: "Con ba tuổi rưỡi thì ? Anh lắp cái Lego bao giờ !!!"
Hai em cãi .
Trọng Hi Nhiên đau đầu, mất nhiều công sức mới tách hai em .
Vừa đầu, Ngô Con lắp xong một bộ Lego hình khu vườn.
Cậu bé cầm lên, đưa cho Tiểu Mân Côi.
Tiểu Mân Côi sững , sang với trai: "Anh xem, em chỉ huy thì lắp thế ?"
Tiểu Thang Viên: "..."
Tiểu Mân Côi cao lãnh thì cao lãnh, nhưng tâm tư cũng kém trai chút nào.
Hôm đó Kỳ Tư Niên tan về, mang về hai chiếc bánh mousse dâu cho hai em.
Anh thích ăn ngọt lắm, Trọng Hi Nhiên cũng bình thường, nên cũng mua nhiều.
Vì Thang Viên giờ học còn học khúc côn cầu băng, nên Tiểu Mân Côi về nhà .
Kỳ Tư Niên lấy một miếng bánh mousse cho cô bé: "Đây là của con, miếng còn là của trai, ?"
Tiểu Mân Côi ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ ạ."
Đợi Thang Viên về, đến giờ ăn cơm.
Sau bữa cơm, Kỳ Tư Niên thư phòng gọi điện việc. Vừa ngoài, chợt nhớ đến chiếc bánh mousse và với Tiểu Mân Côi: “Đưa bánh cho bố nào.”
Tiểu Mân Côi chớp chớp đôi mắt to tròn : “Bố ăn hết mà.”
Kỳ Tư Niên cũng nghĩ nhiều, gật đầu.
Sáng sớm hôm , khi đưa Thang Viên học, Thang Viên đột nhiên : “Bố ơi, hôm qua bố hứa mua bánh cho con mà, bố quên ạ?”
Kỳ Tư Niên: “Con ăn ?”
Thang Viên: “Không ạ.”
Đưa Thang Viên xong, Kỳ Tư Niên gọi điện cho Trọng Hi Nhiên.
Trọng Hi Nhiên xem camera giám sát : “Là Tiểu Mân Côi ăn đấy.”
Kỳ Tư Niên cũng dở dở : “Hồi nhỏ em cũng thế ?”
Trọng Hi Nhiên: “Con bé rõ ràng giống hơn.”
Vợ chồng họ thứ N tranh cãi về việc khuyết điểm của con giống ai hơn.
Kỳ Quang Viễn và Chu Vân dường như bù đắp tất cả tình yêu thiếu hụt cho Kỳ Tư Niên hai đứa bé Thang Viên và Tiểu Mân Côi.
Nhờ thường xuyên qua , quan hệ của Kỳ Tư Niên với bố dường như cũng bất ngờ hòa hoãn hơn nhiều.
cũng thiết hơn .
Kỳ Tư Niên sớm thanh thản với điều .
Cho đến một ngày, Kỳ Quang Viễn và Chu Vân tổ chức sinh nhật 4 tuổi cho Tiểu Mân Côi.
Sau khi ăn bánh xong, hai đứa bé ngủ trưa.
Kỳ Tư Niên đưa tay xoa xoa thái dương, chuẩn công ty.
Hôm nay cuối tuần, chiều còn một cuộc họp quan trọng tham dự.
Khi đang bước ngoài, Chu Vân đột nhiên dặn dò : “Đừng việc quá sức nhé con.”
Kỳ Tư Niên khựng một chút: “Vâng.”
Đợi đến khi cầm áo khoác đến cửa, Chu Vân đột nhiên gọi : “Tư Niên.”
Anh đầu .
“Mẹ xin .”
Kỳ Tư Niên chợt chấn động.
Trong mắt Chu Vân rưng rưng nước: “Bây giờ mới nhận hồi nhỏ thật sự thiếu nợ con nhiều. Lúc đó chẳng hiểu gì cả, chỉ giận dỗi bố con, thật sự xin con.”
“Không ạ.” Kỳ Tư Niên nhẹ giọng .
Lúc mới , dường như vẫn luôn chờ đợi lời xin .