Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 236: Hết chính văn

Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:07:05
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân.

Nghe tiếng chỉ một .

Trọng Hi Nhiên bỏ bức ảnh túi, xách chiếc bánh kem nhỏ bàn vội vàng trốn phòng ngủ trong.

Vừa đến nơi, cô xem điện thoại thì quả nhiên nhận tin nhắn WeChat của Khương Chính.

Khương Chính: "Phu nhân, Tổng giám đốc Kỳ đột nhiên gọi các lãnh đạo cấp cao họp."

Trọng Hi Nhiên gửi một sticker nước mắt.

Rất nhanh cửa đẩy , đó cuộc họp bắt đầu ngay lập tức.

thấy giọng trầm tĩnh của Kỳ Tư Niên, những lời trình bày ngắn gọn nhưng logic rõ ràng, hầu như một lời thừa thãi.

Cô từ từ lắng , cảm thấy Kỳ Tư Niên lúc dường như sức hút đặc biệt.

Ung dung bình tĩnh, nắm giữ cục diện.

Cô dần dần lắng một cách say sưa.

Kỳ Tư Niên xong một chuyện, hỏi vấn đề gì , đều .

Kỳ Tư Niên gật đầu, đột nhiên buông một câu: "Tập đoàn Kỳ thị dự định sáp nhập Trọng thị, các vị hãy chuẩn bắt đầu đàm phán."

Mấy vị lãnh đạo cấp cao cốt cán tại hiện trường đều chấn động, phát tiếng kêu ngạc nhiên.

Kỳ Tư Niên bình thản : " chuyện với Tổng giám đốc Trọng, yêu cầu cốt lõi của ông thể cắt giảm tầng lớp trung và cao, nhưng những cấp thì cố gắng động đến, cho dù sa thải thì cũng bồi thường theo mức cao nhất. Giữ cổ phần cốt lõi và quyền biểu quyết của ông , những thứ khác đều thể thương lượng."

Một trong những giám đốc cấp cao kìm phấn khích : "Trọng thị vẫn còn kha khá mảnh đất ? Kết hợp với năng lực kinh doanh của chúng , cổ phiếu chắc chắn sẽ tăng đáng kể!"

Một khác : "Tổng giám đốc Kỳ thật lợi hại, đàm phán kiểu gì ? Trước đây Tổng giám đốc Trọng là kiên quyết chịu mua ? Lần đồng ý ?"

Kỳ Tư Niên dường như khẽ một tiếng, giọng cũng nhuốm vài phần ấm áp: "Vợ đàm phán."

Mọi "wow" lên hai tiếng, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Kỳ Tư Niên: "Đi chuẩn ."

Mọi nhanh chóng rời .

Kỳ Tư Niên tháo cà vạt, xuống ghế việc, đồng hồ, sắp đến giờ tan sở .

Anh mở sổ tay lịch trình, bắt đầu sắp xếp kế hoạch tuần tới, chợt thấy trong tờ bìa kẹp chỉ còn một tấm ảnh.

Lòng hoảng hốt, cầm lấy mở , là của Tiểu Bạch.

Kỳ Tư Niên lập tức dậy, tìm kiếm khắp văn phòng.

Góc phòng tối, rõ, Kỳ Tư Niên dậy bật đèn.

Không .

Trước đó lấy xem sofa một lát, rơi ở đó ?

Anh đến, tìm trong khe ghế sofa.

Chợt thấy lưng ghế sofa một bóng đen phủ lên.

Anh khẽ giật , đầu .

Trọng Hi Nhiên cầm một tấm ảnh giơ lên, đôi mắt cong cong: "Anh tìm cái ?"

Kỳ Tư Niên , tới ôm lấy cô: "Sao tự nhiên đến đây?"

Anh phía .

Trong tay Trọng Hi Nhiên còn xách một chiếc bánh sinh nhật nhỏ, 6 inch.

ngọt ngào mềm mại: "Em đến chúc mừng sinh nhật ."

Kỳ Tư Niên hỏi: "Tự tay em ?"

Viền bánh thể thấy vết mài thô, rõ ràng là chuyên nghiệp.

Trọng Hi Nhiên gật đầu, giọng điệu nũng: "Làm đến hai giờ chiều, hỏng mất ba cốt bánh. Em tìm một đầu bếp bánh ngọt Michelin đến dạy em, bộ quá trình đều tự em . Không quá ngọt, còn thêm chút vị mặn, thử xem thích ."

Kỳ Tư Niên: "Mở để nếm thử."

Trọng Hi Nhiên đặt ảnh của lên bàn , đưa tay mở hộp bánh, cắt một miếng cho Kỳ Tư Niên.

Kỳ Tư Niên cầm nĩa nhỏ nếm một miếng: "Cũng tệ."

Trọng Hi Nhiên nhịn .

Kỳ Tư Niên cô một cái: "Cười gì ?"

Trọng Hi Nhiên: "Em nhớ nấu cháo. Em nghi ngờ dù em thế nào cũng sẽ 'cũng tệ'."

Kỳ Tư Niên dùng nĩa nhỏ xiên một miếng đưa đến miệng cô, giọng điệu êm tai: "Lần thật sự tệ."

Trọng Hi Nhiên há miệng cắn.

Ngọt xen lẫn chút mặn nhẹ, lấn át vị.

Kem tươi đánh, ngoài hương sữa đậm đà còn vị thanh mát.

Cô gật đầu tỏ vẻ hài lòng: "Quả thật mùi vị cũng , chỉ là hình thức kém."

Kỳ Tư Niên : "Không , cứ tiếp tục cố gắng."

Anh cô một cái, "Môi em dính kem ."

"Đâu ạ?" Trọng Hi Nhiên cầm điện thoại lên định xem, giây tiếp theo môi cô hôn.

Da thịt nhột.

Cảm nhận từng chút một ăn hết kem môi cô.

Trọng Hi Nhiên đặt tay lên sofa, vô thức lùi về phía một chút.

Bị hôn trong văn phòng, cô chút căng thẳng.

"Anh ... bệnh sạch sẽ ?"

Kỳ Tư Niên dường như cảm thấy buồn : "Anh còn bệnh sạch sẽ gì với em nữa."

Vai cô căng cứng.

Kỳ Tư Niên một tiếng: "Căng thẳng thế gì? Đây là văn phòng, đến nỗi giữ chừng mực chứ?"

"..."

Kỳ Tư Niên nể mặt ăn hết một nửa chiếc bánh, phần còn chia cho Khương Chính và những khác, đó ôm eo Trọng Hi Nhiên tan sở.

Mấy trợ lý nhịn nhỏ giọng buôn chuyện: "Hôm nay Tổng giám đốc Kỳ vui thật đấy."

Khương Chính ăn một miếng bánh : "Cái nhằm nhò gì, các phu nhân đăng ảnh hôn với Tổng giám đốc Kỳ lên Weibo, cuối năm đó tiền thưởng của trực tiếp tăng thêm 10 tháng lương đấy."

Anh "chết tiệt" một tiếng, "Sao cái bánh mặn thế?"

Vừa định nhổ .

Trợ lý bên cạnh cố ý chỉ : "Đây là bánh phu nhân tự tay , dám nhổ —"

Khương Chính nghẹn lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-236-het-chinh-van.html.]

Nghĩ đến tiền thưởng cuối năm, đành cố nuốt xuống.

Mọi phá lên.

·

Hai vợ chồng đến nhà hàng mà Trọng Hi Nhiên đặt ăn một bữa cơm ấm cúng về nhà, Tiểu Thang Viên ngủ .

Trọng Hi Nhiên kéo Kỳ Tư Niên đến phòng chiếu phim ở lầu hai.

"Không rảnh , xem một bộ phim với em nhé."

Kỳ Tư Niên cúi đầu lặng lẽ cô: "Yêu em?"

Khi ba chữ , giọng điệu dịu dàng, dường như đang tên bộ phim, dường như đang yêu cô.

Trọng Hi Nhiên gật đầu.

Hai thảm, Trọng Hi Nhiên tựa vai .

Cảm giác khi xem bộ phim vi diệu.

Rõ ràng là bộ phim mà cô xem vô ngày , nhưng giờ xem một cảm giác khác.

Cô còn nhớ, khi bộ phim xong và cắt dựng, trong lòng cô vẫn chút ghen tị.

Cảm thấy Kỳ Tư Niên từng thích khác nhiều đến thế.

hóa tất cả những tình cảm đó đều là dành cho cô.

Cô cũng vô tình một bộ phim thuộc về cô và Kỳ Tư Niên.

Từng khung hình lướt qua, đến đoạn cuối phim.

Tiếng nhạc du dương vang lên.

Trọng Hi Nhiên ngẩng đầu trong lòng Kỳ Tư Niên, chớp mắt với : "Khi đó nên với em, thể vài cảnh nam nữ chính hồi nhỏ."

Kỳ Tư Niên khẽ : "Thế chẳng kỳ lạ ? Hồi nhỏ họ quen ."

Trọng Hi Nhiên: "Có lẽ quen đấy, chỉ là họ thôi."

Cô nghĩ một lát chợt cảm thấy ý tồi, chút phấn khích hỏi: "Muốn , Tổng giám đốc Kỳ cấp vốn ?"

"Cấp." Anh cúi đầu, hôn lên những sợi tóc lòa xòa trán cô, "Em cũng cho."

Thời gian còn sớm, dù ngày mai là cuối tuần, hai cũng nhanh chóng ngủ.

Kỳ Tư Niên kéo cô dậy, trong túi rơi một tấm ảnh, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

— Đó chính là tấm ảnh cô thấy trong văn phòng đó.

Kỳ Tư Niên lập tức nhặt lên, bỏ túi.

Trọng Hi Nhiên hỏi: "Trước đây đầu em chạm sổ tay lịch trình của , cho em động , vì lúc đó bên trong tấm ảnh của em ?"

Kỳ Tư Niên "ừ" một tiếng.

Trọng Hi Nhiên lặng lẽ một lát, : "Anh trai."

ít khi gọi nghiêm túc như , Kỳ Tư Niên cúi mắt.

: "Nếu thể , em nhất định sẽ kiên định với hơn một chút."

Kỳ Tư Niên dùng ngón tay tách tay cô , mười ngón tay đan , khẽ : "Nếu thể , nhất định cũng sẽ chủ động hơn một chút."

Kỳ Tư Niên nhẹ nhàng ôm cô lòng.

"Thật cũng cần thiết, em đau lòng cho lúc đó, nhưng Hi Hi, chúng bây giờ như thế cũng ."

Anh : "Anh hạnh phúc, thật đấy."

Trọng Hi Nhiên gật đầu, ôm lấy .

Bỗng nhiên thấy tiếng bé từ lầu.

Tiểu Thang Viên hơn một tuổi cơ bản bắt đầu ngủ xuyên đêm, ít khi giữa đêm.

Hai vội vàng xuống lầu.

Trọng Hi Nhiên bế Tiểu Thang Viên phòng ngủ dỗ dành một lúc, Tiểu Thang Viên ngửi thấy mùi của , chiếc giường nhỏ của , yên tâm ngủ .

Kỳ Tư Niên tới, cúi đầu Tiểu Thang Viên đang ngủ say, kìm cúi hôn lên trán con.

Khi dậy, Trọng Hi Nhiên thấy sự dịu dàng và ý trong mắt .

Giờ phút cô mới phát hiện, cả Kỳ Tư Niên dịu dàng hơn nhiều.

Cảm giác sắc bén vốn dường như dần dần tan biến tự lúc nào .

Sau khi nhận điều , trong lòng Trọng Hi Nhiên dâng lên một cảm giác vui vẻ và mãn nguyện thể diễn tả.

Đợi Kỳ Tư Niên đồ ngủ xong lên lầu tắt đèn, Trọng Hi Nhiên cọ lòng , đưa tay véo má một cái.

Kỳ Tư Niên cô.

Trọng Hi Nhiên : "Anh phát hiện dạo hơn nhiều ?"

Kỳ Tư Niên một tiếng: "Phát hiện ."

Anh ôm vai cô, hôn lên trán cô, chậm rãi : "Thật từ nhỏ là một xa lạ với cảm giác gia đình, cũng từng nghĩ thể cô đơn đến già. tất cả những điều đều em đổi."

"Hi Hi—" Giọng trầm khàn, chút chua xót, "Cảm ơn em mang Tiểu Thang Viên đến cho ."

“Cảm ơn cho em một mái nhà.”

Trọng Hi Nhiên hôn lên má cô : “Không cho em, mà là chúng cùng xây dựng nó.”

Kỳ Tư Niên “Ừm” một tiếng, “Ngủ .”

Có lẽ vì mệt, cô nhanh chóng chìm giấc ngủ, thở đều đặn.

Bé Thang Viên giường nhỏ khẽ động đậy.

Kỳ Tư Niên vươn tay, giữ chặt một bàn tay nhỏ của Thang Viên, bé nhanh chóng yên tĩnh .

Kỳ Tư Niên khẽ .

Anh nhớ những ngày .

Anh ghét nhất những đêm dài vô tận, vì chúng khiến cảm thấy cô đơn và lạc lõng đến lạ thường.

Chỉ còn cách dùng việc học, công việc để g.i.ế.c thời gian.

Cứ kéo dài cho đến khi kiệt sức mới ngủ, dường như thể rút ngắn cảm giác đó.

từ khi nào, cảm giác cô đơn và lạc lõng biến thành một loại hạnh phúc và bình yên.

Anh , cảm giác sẽ luôn đồng hành cùng .

Mãi mãi.

Mãi mãi.

(Hết chính văn)

 

Loading...