Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 226: Người đều là của anh rồi

Cập nhật lúc: 2025-09-25 10:20:11
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai đùa giỡn một lúc lâu, mới cùng tắm rửa xong .

Trọng Hi Nhiên đỏ mặt, cảm thấy thiệt thòi nên mất mặt, nhưng chuyện là do cô tự khơi mào, nên cũng đành chấp nhận.

Nằm trong chăn, cô lời nào.

Kỳ Tư Niên đến ôm cô: "Mồng một Tết mà, đừng giận nữa, cũng giận em ?"

Trọng Hi Nhiên hừ một tiếng.

Cô nhận thấy tay Kỳ Tư Niên tự nhiên đặt lên bụng .

Cô đột nhiên nhớ , hỏi: "Anh xem... em nên kiểm tra ?"

Kỳ Tư Niên: "Kiểm tra gì cơ?"

"Thì là..."

Kỳ Tư Niên hiểu , một tiếng khó hiểu: "Muốn sinh em bé cho đến ?"

Trọng Hi Nhiên đá một cái.

Khóe môi Kỳ Tư Niên vẫn luôn nở nụ : "Gấp gáp gì chứ, chúng dùng biện pháp cũng bao lâu, em còn ba tháng ở nước ngoài nữa. Huống hồ——"

Anh ngừng một chút, giọng trầm xuống vài phần: "Có mấy còn là kỳ an của em."

Trọng Hi Nhiên khẽ run lên: "Anh nhớ ?"

"Ừ." Môi Kỳ Tư Niên dán gáy cô: "Kỳ kinh nguyệt của em khá đều, dễ tính."

"..."

Đến cả cô còn .

Chắc là đến nửa đêm.

Bên ngoài vang lên một tràng pháo hoa.

Chỗ là vành đai 5 trở , thể đốt pháo hoa.

Sự náo nhiệt kéo dài hơn nửa tiếng, trở tĩnh lặng.

Trọng Hi Nhiên nhanh chóng ngủ trong vòng tay Kỳ Tư Niên.

Khi tỉnh dậy, Kỳ Tư Niên đang trong góc phòng tạp chí.

Chồng cô đúng là quá ham học hỏi, thảo nào kiếm nhiều tiền như .

Trọng Hi Nhiên cong môi một lúc, ngoài cửa sổ.

Tuyết vẫn ngừng rơi, dường như còn lớn hơn.

Khiến thế giới trở nên đặc biệt tĩnh lặng.

Cô quấn chăn giường ngoài, trong sân tuyết phủ dày mười phân.

Khoảnh khắc , trong đầu cô bỗng lóe lên ký ức lâu về , Bắc Thành cũng từng một trận tuyết lớn đến .

ở cửa nhà ga sân bay, thấy Kỳ Tư Niên bước qua lớp tuyết dày, về phía cô.

Cứ như vượt núi băng sông.

Ký ức giống như góc của Chúa.

Cô bàng quan bản lúc đó, cảm giác gì với Kỳ Tư Niên, đối xử lạnh nhạt.

Cũng bàng quan Kỳ Tư Niên vì cô mà đau lòng, lo lắng và buồn bã.

Cô của năm đó bỏ qua hành động của Kỳ Tư Niên, chỉ một ấn tượng mơ hồ.

Mà giờ đây trong sự bàng quan , ký ức của cô như chạm , đột nhiên nhớ , Kỳ Tư Niên khi đó từng với cô một câu.

Mà cũng chỉ đúng một câu đó.

Anh kéo cô về xe, lâu, nhàn nhạt : "Chia tay thì chia tay thôi, em với cũng chẳng xứng đôi."

đáp lời, như thể thấy.

Hôm nay đột nhiên nhớ , trong lòng cô dâng lên một niềm vui chua xót, nhưng cũng xen lẫn sự xót xa.

Kỳ Tư Niên.

Kỳ Tư Niên nhận ánh mắt của cô, ngẩng đầu: "Hửm?"

Trọng Hi Nhiên cong môi, : "Năm đó đến sân bay đón em về, xe với em một câu, còn nhớ ?"

Kỳ Tư Niên nắm chặt tạp chí trong tay, đáp lời.

Không là ngại ngùng thừa nhận, chỉ là thói quen im lặng nhất thời vẫn thể đổi .

Trọng Hi Nhiên cũng ép hỏi , mà thẳng : "Anh chia tay thì chia tay thôi, em với cũng chẳng xứng đôi."

Kỳ Tư Niên "ừ" một tiếng, thành thật thừa nhận.

Trọng Hi Nhiên nhích vài bước về phía , sấp ở cuối giường, ngẩng đầu : "Vậy thấy em với ai thì xứng đôi hơn?"

Kỳ Tư Niên một tiếng rõ ý nghĩa.

Một lát , cúi , véo cằm cô: "Người đều là của , còn nghĩ xem xứng đôi với ai nữa?"

"..."

Đôi mắt Trọng Hi Nhiên lấp lánh ý .

Giống như một con cáo nhỏ.

Kỳ Tư Niên đặt tạp chí xuống, nhích một bước đến xuống mép giường.

Trọng Hi Nhiên nhân tiện xuống đùi , hỏi: "Khi đó —— nghĩ đến việc đến sân bay Nam Uyển tìm em?"

Người bình thường sẽ nghĩ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-226-nguoi-deu-la-cua-anh-roi.html.]

Sân bay Nam Uyển khi đó còn nhiều chuyến bay, mấy năm thì ngừng hoạt động hẳn.

Kỳ Tư Niên thể đến đó, thật sự lạ.

Bao nhiêu tìm cô, mà chỉ tìm thấy.

Kỳ Tư Niên giơ tay xoa xoa tóc cô, : "Nói em thể tin, khi đó trong đầu đột nhiên nảy một ý nghĩ như , giống như điều gì đó trong cõi vô hình đang dẫn lối."

Anh nghĩ một lát: "Có lẽ đây chính là duyên phận?"

Trước đó, chỉ về sân bay Nam Uyển, từng đến.

Trọng Hi Nhiên gật đầu, vươn tay ôm lấy cổ , thuận thế cúi xuống hôn cô.

Buổi trưa còn đến chúc Tết Chu Vân, nên nụ hôn chỉ dừng ở mức nhẹ nhàng.

Hai rửa mặt quần áo lượt ngoài, dùng bữa sáng cùng bà Kỳ, đó chuyện một lúc mới đến chỗ Chu Vân.

Khi đến nơi gần 11 giờ.

Vì Chu Vân sống ở chỗ của Kỳ Tư Niên, đương nhiên mật khẩu vân tay, đến nơi cũng gõ cửa mà trực tiếp nhấn vân tay.

Đẩy cửa , trong nhà một mảng yên tĩnh.

Trên kệ giày ở cửa đặt một đôi giày da nam.

Ánh mắt Kỳ Tư Niên lạnh , kỹ một cái, lập tức dịu dàng trở .

Lúc , Chu Vân mặc đồ ngủ, vội vàng từ phòng ngủ , tóc còn rối, kịp sửa soạn.

Cô thấy hai thì ngượng ngùng : "Hôm qua thức đón giao thừa, ngủ muộn, hai đứa cứ , đợi dì một lát."

Trọng Hi Nhiên kìm lòng tò mò đang cháy bỏng, liếc về phía cửa phòng ngủ.

Vài giây , Kỳ Quang Viễn mặc đồ ngủ .

Hai vợ chồng cùng khựng .

Kỳ Tư Niên tuy chuẩn tâm lý từ , nhưng tận mắt thấy bố ở đây, vẫn bất ngờ.

Tuy nhiên nhanh chóng nhẹ nhõm.

thì trong chuyện tình cảm, bố còn thiếu nguyên tắc hơn cả .

Kỳ Quang Viễn quả hổ danh là từng trải, nét mặt hề đổi chút nào.

Anh liếc Kỳ Tư Niên, nhàn nhạt : "Sao? Ăn Tết xong nhận ông già mày nữa ?"

"..."

Kỳ Tư Niên lúc mới nhớ mà lên tiếng: "Bố."

Kỳ Quang Viễn "ừ" một tiếng.

Trọng Hi Nhiên nắm tay Kỳ Tư Niên.

Kỳ Tư Niên đặt đồ xuống, : "Con còn đưa Hi Hi về nhà ngoại, nên thời gian ở ăn trưa cùng bố và dì."

Khóe môi Kỳ Quang Viễn nhếch lên, nhưng miệng lưỡi buông tha: "Nuôi mày bấy nhiêu năm ăn Tết mà ăn bữa cơm với bố ? Mày hiếu thảo với bố thế đấy ?"

Kỳ Tư Niên khựng : "Vậy con——"

Bị Kỳ Quang Viễn ngắt lời: "Mau ."

Trọng Hi Nhiên: "..."

Cô suýt nữa nhịn bật thành tiếng, vội cúi đầu kéo Kỳ Tư Niên chạy ngoài.

Bên , Chu Vân từ phòng ngủ , hỏi: "Con trai ?"

"Về nhà ngoại với con dâu ." Kỳ Quang Viễn : "Con trai lớn giữ , trong lòng là vợ, nuôi phí công ."

Chu Vân: "..."

Kỳ Quang Viễn đưa tay về phía cô: "Lại đây."

Chu Vân tới, ngoan ngoãn tựa lòng .

Trong mắt Kỳ Quang Viễn tràn đầy ý : "Mấy chục năm nay em đây là đầu tiên ngoan ngoãn như đấy."

Chu Vân gì, nhưng cảm thấy tim đập nhanh hơn nhiều.

Kỳ Quang Viễn cúi đầu hôn lên má cô, dần xuống .

Chu Vân để hôn, : "Thôi , em sợ chịu nổi."

Kỳ Quang Viễn khàn giọng: "Anh còn già đến mức đó, hiếm khi em chịu chiều ."

·

Tối về nhà ngoại, Trọng Hi Nhiên đột nhiên mơ.

lâu lắm mơ thấy ông bà nội.

tối hôm đó mơ thấy ông bà nội rõ ràng.

Ông nội mặc bộ áo Trung Sơn kiểu cũ, bà nội mặc chiếc áo khoác màu xám, hai ghế sofa.

Bà nội mỉm với cô: “Hi Hi, ông bà sẽ sống cuộc đời của , một bé trai nhỏ bầu bạn với con ?”

Cô còn kịp trả lời thì tỉnh giấc.

Đưa tay chạm lên má, là nước mắt.

nhịn bật thành tiếng.

Kỳ Tư Niên nhanh chóng tỉnh dậy, bật đèn đầu giường hỏi cô: “Sao ?”

“Em xin , đánh thức .” Trọng Hi Nhiên vùi đầu vai , một lúc lâu mới , “Em hình như chút nhớ ông bà nội.”

Kỳ Tư Niên khựng , đưa tay vỗ nhẹ lưng cô.

 

Loading...