Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 219: Không cần tự trách
Cập nhật lúc: 2025-09-25 09:20:34
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trọng Hi Nhiên từng chữ từng chữ lá thư , nước mắt tí tách rơi xuống, nhòe trang giấy nhật ký.
Anh mà yêu cô lâu đến .
Mười một năm.
Cảm xúc của cô đột nhiên trào dâng trong lòng, cũng thể kiểm soát những giọt nước mắt đang tuôn .
Làm thích cô lâu đến mà cô hề .
Thích đến mức cô hẹn hò với khác cũng từ bỏ.
Cô bỏ trốn cùng khác cũng từ bỏ.
Thích đến mức kết hôn với cô, cũng thể chịu đựng những sóng gió Hoắc Tân mang khi trở về.
Cô vẫn luôn nghĩ, Kỳ Tư Niên mức độ khoan dung cao như đối với chuyện của cô và Hoắc Tân là vì căn bản yêu cô.
Thế nhưng—
Lúc đó, yêu cô trọn vẹn sáu năm trời.
Trái tim Trọng Hi Nhiên đau nhói.
Không dám tưởng tượng.
Kỳ Tư Niên yêu cô đến thế, dùng tâm trạng như thế nào để đối mặt với sự khiêu khích của Hoắc Tân hết đến khác.
Và thể hết đến khác lên tiếng bênh vực cô mặt gia đình cô, xuất hiện ống kính để đỡ cho cô, và bênh vực cô mặt gia đình nữa chứ.
Thậm chí, để giải quyết chuyện hình xăm, lừa ba Kỳ rằng chung thủy, lừa ba Kỳ rằng hình xăm, còn đích xăm một hình hoa hồng trắng.
Trọng Hi Nhiên mãi mới nhận , sở dĩ hình xăm của viêm nhiễm là do khi xăm xong, cùng cô tham gia chương trình tạp kỹ, ngã xuống bùn, tắm rửa lâu.
Cô cắn chặt môi, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
lau mãi hết.
Nước mắt nhòe ngày tháng trang giấy cuối cùng.
Ngày 9 tháng 10 năm 2022
Là ngày kỷ niệm ngày cưới, do Kỳ Tư Niên tự tay tặng cô.
Cũng là ngày cô rời .
Trong đầu cô vang lên giọng nghèn nghẹn của ngày hôm đó.
“Đừng như , Hi Hi – đừng đối xử với như –”
“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới đầu tiên thực sự của chúng …”
Và đó là giọng giận dữ đầy bất lực.
“Trọng Hi Nhiên, yêu em, chỉ yêu em.”
Thế nhưng cô tiếp tục , cứ thế dứt khoát cúp điện thoại.
Rất nhiều mảnh ký ức về ngày hôm đó dần hiện lên mắt.
Anh với giọng điệu đầy mong chờ: “Chỉ hơn một tiếng nữa là sẽ gặp em , em mặc một chút nhé, tối nay đưa em đến một nơi.”
Chắc chắn hôm đó chuẩn kỹ lưỡng.
Anh bức thư , định tự tay trao cuốn nhật ký cho cô.
Anh hân hoan cùng cô kỷ niệm ngày cưới hôm đó – ngày kỷ niệm ngày cưới đầu tiên thực sự của họ kể từ khi yêu .
Thế nhưng, cô cứ thế rời .
Những cảm xúc chất chứa dường như đạt đến đỉnh điểm khoảnh khắc .
Dường như lũ lụt vỡ đê, cuốn trôi tất cả thứ.
Trọng Hi Nhiên khép cuốn nhật ký , tiếng nức nở kìm nén nữa.
·
Kỳ Tư Niên lâu lắm từng một giấc ngủ ngon như .
Anh vốn chỉ định chợp mắt một lát, nhưng ngờ khi cạnh Trọng Hi Nhiên, ngửi thấy mùi hương quen thuộc cô cảm thấy vô cùng an tâm, cứ thế chìm giấc ngủ lúc nào .
Không ngủ bao lâu, bỗng nhiên thấy tiếng nức nở mơ hồ, đầy kìm nén, nhưng như thể kiềm chế .
Lúc đầu cứ tưởng đang mơ, cho đến khi một giọt nước mắt lạnh đột nhiên rơi xuống trán.
Kỳ Tư Niên đột ngột mở bừng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-219-khong-can-tu-trach.html.]
Nhận điều gì đó, dậy. Trọng Hi Nhiên đang cúi đầu, đôi vai khẽ run rẩy, tay vẫn ôm chặt cuốn nhật ký của .
Kỳ Tư Niên khựng một chút.
Đưa tay chạm mặt cô, nhưng chạm đầy nước mắt.
Tim Kỳ Tư Niên như siết .
Anh ôm Trọng Hi Nhiên lòng, nhẹ giọng : “Sao đến mức ?”
Trọng Hi Nhiên mặt , để thấy.
Kỳ Tư Niên cúi đầu, từ từ hôn những giọt nước mắt của cô, chậm rãi : “Anh cho em xem nhật ký để em , chỉ em yên tâm hơn một chút, em chỉ em, từng ai khác.”
Trọng Hi Nhiên gật đầu, giọng vẫn còn nghèn nghẹn vì : “Bây giờ em .”
“Vậy thì đừng nữa, ?” Kỳ Tư Niên vươn tay rút hai tờ khăn giấy, lau nốt nửa bên mặt còn cho cô.
Trọng Hi Nhiên khẽ gật đầu, nhận lấy khăn giấy, nhưng kìm lao lòng Kỳ Tư Niên, òa nức nở.
Kỳ Tư Niên từ từ nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, từng cái một, như để an ủi.
Thế nhưng cô dường như càng thêm đau lòng trong vòng tay an ủi đó.
“Em xin …” Cô nức nở thành tiếng, giọng đứt quãng, “Chúng … ngày kỷ niệm ngày cưới hôm đó em nên rời , em nên ở … giải thích…”
Kỳ Tư Niên hôn lên trán cô: “Anh cũng , đừng nữa, chúng hãy để chuyện qua , ?”
Trọng Hi Nhiên: “Em nên quá cố chấp, vì em năm đó… em sợ…”
Cô giải thích lý do một cách đứt quãng, lộn xộn, nhưng Kỳ Tư Niên vẫn hiểu.
Anh dịu dàng : “Thì là , lúc đó em còn bé tí, sợ lắm Hi Hi của chúng ?”
Trọng Hi Nhiên trong lòng gật đầu, lắc đầu: “Bây giờ thì sợ nữa .”
Kỳ Tư Niên dỗ dành: “Vậy thì Hi Hi của chúng thật dũng cảm.”
Trọng Hi Nhiên nắm chặt vạt áo choàng ngủ của , tiếng vẫn thể kìm nén: “Sao với em như … còn từng yêu ai cả…”
Kỳ Tư Niên khẽ nhướng mi, nửa đùa nửa thật : “Vậy đây? Đi tìm khác mà yêu ?”
Trọng Hi Nhiên ôm lấy cánh tay : “Không .”
Cô cắn môi, “Tuy vẻ thiệt thòi, nhưng bây giờ chỉ thể yêu em thôi.”
Lực ôm của cô siết chặt hơn.
Cứ như thể là của riêng cô.
Kỳ Tư Niên đặt tay lên lưng cô, thấp giọng : “Không thiệt thòi , vốn dĩ cũng chỉ yêu em mà thôi.”
Trọng Hi Nhiên gối đầu lên vai .
Cuối cùng cô cũng nín .
Kỳ Tư Niên nghĩ ngợi một chút, tiếp tục : “Việc yêu đương thật liên quan nhiều đến em. Em cần cảm thấy áy náy vì nghĩ luôn đợi em, thật cũng hẳn là luôn đợi em. Anh chỉ là – cũng gặp phù hợp.”
“Nếu gặp , cũng sẽ yêu. dường như mấy hứng thú với những cô gái khác.”
Trọng Hi Nhiên thể thừa nhận, Kỳ Tư Niên thực sự là một yêu .
Anh ngay lập tức tìm chính xác điểm khiến cô áy náy.
Những lời một cách kỳ diệu khiến nước mắt cô từ từ ngừng .
Cô hỏi: “Vậy hứng thú với em ?”
“Lúc đầu, cũng hứng thú với em.” Kỳ Tư Niên .
Dường như đúng là như .
Trọng Hi Nhiên nhớ thuở ban đầu, đối xử với cô cũng lạnh nhạt, sự lạnh nhạt đó dần biến thành chán ghét – là sự chán ghét mà cả và cô đều nghĩ như .
nghĩ , hình như chỉ ghét cô bằng lời .
Cô mèo cào, sẽ đích đưa cô đến bệnh viện tiêm thuốc.
Mặc dù , nhưng mỗi vẫn cô kéo xuống lầu, giống như điều trong nhật ký, dường như thể từ chối cô .
Kỳ Tư Niên ôm cô, ngừng vài giây, : “Anh đang nghĩ, gặp em quá sớm. Nếu muộn hơn một chút, lẽ cũng chắc yêu em. Giống như , bản chất là một tương đối thờ ơ trong tình cảm, tin tình cảm giữa với , cũng tin sẽ yêu ai đó. Vì mới thích em lâu đến thế mà ngay cả bản cũng hề .”
“Anh yêu đương là vì chính bản .”
“Ở một mức độ nào đó, thích em cũng là vì chính bản .”
“Dù thế nào nữa, em cũng cần áy náy vì chuyện em từng yêu đương còn thì .”