Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 163: Ân ái
Cập nhật lúc: 2025-09-23 12:29:01
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt trong phòng họp đồng loạt đổ dồn về phía Trọng Hi Nhiên.
Cả cổ Trọng Hi Nhiên đỏ bừng ngay lập tức.
Kỳ Tư Niên còn kịp phát huy ba phần thì cô "ngất" .
là da mặt quá mỏng.
Kỳ Tư Niên đành bỏ qua cho cô, nhạt giọng : "Vợ sợ ở đây thoải mái, đây."
Giọng ngay lưng cô, tiếng rung nhẹ truyền đến tai cô, cơ thể Trọng Hi Nhiên vô thức tê dại.
Kỳ Tư Niên đưa tay đặt lên vai cô, giọng trầm hơn lúc nãy vài phần: "Có việc gì thì gọi cho ."
"Biết ." Trọng Hi Nhiên dùng ánh mắt thúc giục mau .
Kỳ Tư Niên lúc mới cùng Khương Chính bước ngoài.
Bóng hình màu xanh ngọc bích lướt qua ngoài cửa sổ kính biến mất.
Hứa Du: "Chồng đúng là hề nương tay khi 'hãm hại' đấy, buồn c.h.ế.t mất."
Mọi trong phòng họp cũng cố nén cô.
Trọng Hi Nhiên lịch sự nở nụ gượng gạo.
Rung.
Điện thoại cô bàn rung lên một tiếng.
Mọi lập tức lộ vẻ mặt khó tả "chắc chắn là tin nhắn của Kỳ Tổng" và lảng tránh ánh mắt một cách tinh tế, giả vờ như gì, tiếp tục thảo luận.
Trọng Hi Nhiên: "..."
Cái cũng quá rõ ràng , coi cô là mù chắc?
Hơn nữa ai tin nhắn WeChat nhất định là của Kỳ Tư Niên gửi chứ, thì gửi tin nhắn gì?
Cô mở điện thoại, ngay lập tức cảm thấy "vả mặt".
Tin nhắn ghim WeChat sáng lên một chấm đỏ.
Chồng: "Tối nay ăn cơm cùng nhé."
Trọng Hi Nhiên: ...
Cô cảm thấy dường như nắm trong lòng bàn tay.
Chiều hôm đó, hai bên nhóm chốt xong chi tiết và ký kết thỏa thuận đầu tư.
Sau khi ký xong, Kỳ Tư Niên mời ăn tối gần đó.
Sau bữa tối, Trọng Hi Nhiên ghế sofa trong văn phòng của Kỳ Tư Niên, máy tính, cô cũng hiểu vô thức "dụ dỗ" về văn phòng đợi .
Cái gã .
Trọng Hi Nhiên rảnh rỗi gì , lảng vảng đến bên bàn việc của Kỳ Tư Niên. Kỳ Tư Niên chuyên chú màn hình mặt, cô.
Cô tiện tay lật mở cuốn sổ ghi chép của Kỳ Tư Niên bàn.
Kỳ Tư Niên đột nhiên vươn tay ấn giữ trang bên trong.
Trọng Hi Nhiên khựng , : "Không xem ?"
Đây chắc chỉ là sổ lịch trình thôi mà, nhật ký.
Hơn nữa xem ?
Kỳ Tư Niên đầu, ánh mắt bình thản lướt qua cô vài giây, giơ tay : "Cứ xem ."
Anh nhấc tay lên, tiếp tục màn hình mặt, nhưng khóe mắt vẫn luôn dõi theo Trọng Hi Nhiên.
Cô đang xem chữ của .
Cũng gì mà đến .
Xem một hồi lâu, cô mới lật đến trang bìa, đưa tay định rút bức ảnh "Tiểu Bạch" .
Chỉ cần cô rút , cô sẽ phát hiện một bức ảnh khác giấu bên trong.
Điện thoại của Trọng Hi Nhiên đột nhiên reo lên.
Cô chạy đến bên sofa máy, ngọt ngào : "Bà nội, cháu đang ở văn phòng của Tư Niên."
Bờ vai đang căng thẳng của Kỳ Tư Niên thả lỏng, nhưng dường như trong lòng chợt thấy trống rỗng.
Giọng bà Kỳ truyền từ điện thoại: "Vừa đúng lúc, với Tư Niên cuối tuần qua ăn cơm cùng dì Tông nhé."
Trọng Hi Nhiên: "Vâng ạ."
Cúp điện thoại, Trọng Hi Nhiên hỏi Kỳ Tư Niên: "Anh khi nào thì đón dì Tông ? Có cần em cùng ?"
Kỳ Tư Niên ung dung gõ chữ, chậm rãi : "Về phép tắc thì cần, nhưng nếu em thì thể."
Phim mới của Trọng Hi Nhiên sắp khởi thì lấy thời gian rảnh, cô thấy kiểu của bà Kỳ, chủ yếu là sợ thất lễ.
Cô đến lưng Kỳ Tư Niên ôm lấy , ngáp một cái: "Vậy em , còn bao lâu nữa?"
"Em cứ lởn vởn mắt nữa thì tối nay đừng hòng ." Kỳ Tư Niên nhạt giọng .
Trọng Hi Nhiên nhoài đầu về phía , giọng nửa đùa nửa thật: "Kỳ Tổng yếu lòng đến ?"
Kỳ Tư Niên nghiêng đầu cô, ánh mắt tĩnh lặng.
Cô lập tức bật , ngoan ngoãn ghế sofa.
·
Cuối tuần , Trọng Hi Nhiên mang theo quà cùng Kỳ Tư Niên về biệt thự cổ.
Vừa bước cửa, dì Tông vội vàng chào đón: "Vào , Tư Niên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-163-an-ai.html.]
Kỳ Tư Niên khẽ gật đầu với cô , giới thiệu: "Đây là vợ , cô cũng từng gặp , cứ gọi cô là Hi Hi là ."
Dì Tông Trọng Hi Nhiên, hiền từ : "Được, Hi Hi, dì đây thường ở biệt thự cổ , chỉ dịp lễ Tết mới thành phố, nên ít gặp cháu. Cháu cũng lớn , càng ngày càng xinh ."
"Cháu cảm ơn dì Tông." Trọng Hi Nhiên đưa quà.
Dì Tông từ chối, nhưng Kỳ Tư Niên "là quà vợ chồng cháu tặng cô" thì cô mới cảm ơn và nhận lấy, : "Mau , dì nấu yến sào ."
Cô đặt quà xuống, đầu , thấy Kỳ Tư Niên tự nhiên ôm eo Trọng Hi Nhiên , trong lòng nhất thời dâng lên một cảm xúc khó tả.
Tính cách của Kỳ Tư Niên giống bố , từ nhỏ lạnh lùng, cũng thích khác chạm .
Cô chăm sóc nhiều năm như , ôm một cái cũng chịu, nhiều nhất cũng chỉ là cho cô vỗ vai.
Đến khi lên cấp ba, thậm chí cô vỗ vai cũng khiến cau mày.
Vì cô càng thêm cẩn thận, dám dùng hành động mật để thể hiện sự gần gũi với .
Sau yêu Thịnh Giai, tình yêu đó cũng nhạt nhẽo.
bây giờ…
dù cũng kết hôn , đối với vợ là chuyện .
Mấy xuống, Dì Tông vội vàng bưng tổ yến lên.
Bà Kỳ : “Biết cháu dâu của Tư Niên sắp đến, Dì Tông bận rộn từ sáng sớm .”
Trọng Hi Nhiên mỉm : “Cháu cảm ơn Dì Tông.”
Dì Tông: “Cháu đừng khách sáo, dù dì cũng là Tư Niên lớn lên, tình cảm khác biệt mà. Cháu nếm thử xem hợp khẩu vị ?”
Trọng Hi Nhiên vội vàng bưng bát nhỏ lên, múc một thìa chuẩn đưa miệng thì Kỳ Tư Niên đưa tay ngăn .
Anh dịu giọng: “Hơi nóng, đợi chút .”
Anh nhận lấy bát từ tay cô, đặt lên bàn .
Dì Tông thấy hành động của Kỳ Tư Niên thì sững sờ một chút, vội vàng phụ họa: “ đúng, vội, lát nữa hãy ăn.”
Lâu gặp, mấy trong phòng khách bao nhiêu chuyện .
Ba trò chuyện về chuyện cũ, Trọng Hi Nhiên chen , liền yên lặng lắng .
Trong lúc trò chuyện, Kỳ Tư Niên liếc Trọng Hi Nhiên.
Cô bên cạnh , khẽ mỉm , thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng hai vị lão nhân, vô cùng ngoan ngoãn.
Kỳ Tư Niên liền dậy: “Ăn cơm thôi, đói .”
Bà Kỳ : “Được, con lâu ăn món Dì Tông nấu, thèm lắm ?”
Kỳ Tư Niên: “ ạ.”
Dì Tông vội vàng bếp bưng thức ăn.
Trong bếp còn một dì giúp việc, nhanh một bàn đầy thức ăn bày biện tươm tất.
Dì Tông thấy sườn xào đậu đũa đặt mặt Kỳ Tư Niên, vội vàng đưa tay định đổi món: “Tư Niên ăn đậu đũa, dì còn sườn xào chua ngọt nữa.”
Kỳ Tư Niên bình thản : “Không cần, bây giờ con ăn.”
“Thật ?” Dì Tông lúng túng rút tay về, với Trọng Hi Nhiên: “Cháu lúc bé Tư Niên kén ăn đến mức nào , rau xanh chỉ ăn hai ba món, thịt mềm quá ăn, ngọt quá cũng ăn, món hôm qua ăn thì hôm nay cũng . Dì thật sự... khi một ngày bảy tám bữa.”
Bà Kỳ : “Bây giờ , vợ nó quản lý, nó món gì cũng ăn.”
“Vậy thì quá.” Dì Tông gật đầu.
Dì Tông cầm đũa lên, thấy Kỳ Tư Niên bóc một con tôm đưa cho bà cụ, lập tức vô cùng ngạc nhiên. Trước đây Kỳ Tư Niên ghét nhất món tôm rang muối , đến chạm cũng chịu.
Kỳ Tư Niên đầu đưa một con tôm bát Dì Tông: “Dì Tông.”
Dì Tông xúc động đến mức suýt chút nữa bật ngay tại chỗ: “Tốt quá, quá.”
Tôm miệng, dì thấy Kỳ Tư Niên chớp mắt bóc xong một con tôm khác, đưa đến bên miệng Trọng Hi Nhiên.
Trọng Hi Nhiên định đưa tay lấy, rụt tay về, hiệu cho cô mở miệng.
Trọng Hi Nhiên chịu, liếc một cái, ý là lớn ở đây.
Ánh mắt Kỳ Tư Niên cô mang theo ý , nhưng động tác chịu nhượng bộ. Trọng Hi Nhiên thấy ánh mắt của tới, đành há miệng, đỏ mặt để mặc đút tôm miệng.
Sự xúc động trong lòng Dì Tông vì cảnh mà vơi hơn một nửa.
Dường như tốn công sức như chỉ để đút cho Trọng Hi Nhiên một miếng tôm, còn họ thì chỉ là tiện thể mà thôi.
Huống chi ngày đối với Thịnh Giai cũng hề nhiệt tình như .
Ăn cơm xong trò chuyện một lúc, hai vị lão nhân cần nghỉ trưa, Kỳ Tư Niên liền đưa Trọng Hi Nhiên rời .
Dì Tông tiễn họ đến tận cổng lớn, thấy Kỳ Tư Niên đưa tay kéo cửa xe cho cô, lên xe ôm cô lòng, cúi đầu mật gì đó.
Xe khởi động, rẽ một cái liền biến mất.
Trong lòng Dì Tông cảm khái, trở về liền tính toán múi giờ gọi điện cho Thịnh Giai.
“Hôm nay dì gặp Tư Niên và vợ nó .”
Đầu dây bên của Thịnh Giai khựng .
Dì Tông gần bốn mươi tuổi mới Thịnh Giai, chồng mất sớm, dì thương yêu đứa con gái vô cùng.
Dì Tông : “Tuy trong lòng dì thấy khó chịu, nhưng Tư Niên và vợ nó ân ái, con cũng nên nghĩ đến chuyện trăm năm của thôi.”
Thịnh Giai với giọng điệu chút ấm áp: “Không cần dì chọc lòng con, con thật sự hiểu nổi, tại dì cứ thích những lời mỉa mai mặt con ?”
Dì Tông: “Dì , dì chỉ là quan tâm con thôi.”
“Chưa ?” Thịnh Giai nhàn nhạt : “Ngày khi con hẹn hò với Kỳ Tư Niên, dì cứ luôn bảo con chia tay. Con thật sự xứng đáng yêu đến ? Trọng Hi Nhiên ngoại trừ gia thế , thì điểm nào hơn con chứ?”