Được thì .
câu hỏi của kỳ lạ thế? Cái gì mà với một nữa?
Lại còn tại che mắt cô?
Tầm che khuất, cơ thể kiểm soát, Trọng Hi Nhiên cảm giác mối quan hệ của hai trong khoảnh khắc trở về thời điểm mới cưới.
Điểm giống là cùng một tư thế phục tùng.
Điểm khác là tâm trạng lúc .
Trên cô vẫn còn sót mùi thuốc khử trùng nhè nhẹ, khó phai.
Ngọn lửa ghen tuông trong lòng Kỳ Tư Niên đột nhiên bùng cháy.
Anh hung hăng cắn lên cô, trầm giọng : “Hi Hi, hãy nhớ kỹ .”
Trọng Hi Nhiên cho suýt nữa thì chảy nước mắt: “Anh là chó ?”
Anh mà ghen lên thì đúng là đòi mạng.
Sau khi kết thúc lâu, cô vẫn mềm nhũn ghế sofa, ngay cả sức để chuyện cũng .
Kỳ Tư Niên ở cuối ghế sofa, chân cô vặn gác lên đùi .
Trong bóng tối, khoanh tay đặt đầu gối, chốc lát , đeo kính gọng vàng , châm một điếu thuốc.
Trọng Hi Nhiên đốm lửa đỏ rực trong khí, đột nhiên cảm thấy đói.
Cũng thôi khi cô đói —— gần như kiệt sức.
Cô nhấc chân đá đùi Kỳ Tư Niên một cái, nhưng kịp cử động thì thấy Kỳ Tư Niên “tách” một tiếng bật đèn cạnh ghế sofa.
Trọng Hi Nhiên theo bản năng lấy quần áo che kín .
Nghe thấy Kỳ Tư Niên bình thản hỏi: “Em chia tay khi nào?”
Đầu óc cô trống rỗng trong chốc lát.
Vài giây , cô chút ngơ ngác hỏi: “Tại chia tay?”
Anh đột nhiên đầu cô.
Ánh đèn vàng vọt chiếu lên Kỳ Tư Niên, khuôn mặt vẫn ẩn trong bóng tối.
Trọng Hi Nhiên thở dồn dập dậy, giọng hoảng hốt: “Anh… giận là nghiêm túc ? Có vì hôm nay em gặp ?”
Kỳ Tư Niên khản giọng hỏi: “Em từng nghĩ đến việc chia tay ?”
“Đương nhiên là .” Trọng Hi Nhiên dậy cạnh , mật ôm lấy cánh tay , “Tại như ?”
Kỳ Tư Niên khựng .
Trái tim dần dần nổi lên từ vực sâu tăm tối.
Anh cảm thấy giọng đang run rẩy: “Anh thấy em —— tha thứ cho .”
Trọng Hi Nhiên chợt hiểu , thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đau lòng.
Cô rúc lòng Kỳ Tư Niên, tay vòng qua cổ , : “Tha thứ nghĩa là chuyện cũ em trách nữa, chuyện coi như lật sang trang mới. Chẳng lẽ em với , thể chứ.”
Cơ thể Kỳ Tư Niên lập tức thả lỏng.
Cả giống như vách đá cheo leo một chuyến, suýt chút nữa thì ngã xuống phát hiện chỉ là một ảo ảnh.
Anh cụp mắt, Trọng Hi Nhiên đang treo .
Cô đưa tay khẽ véo mũi : “Kỳ Tổng tự ti đến .”
Kỳ Tư Niên ôm chặt lấy cô, gần như nghiến răng : “Trọng Hi Nhiên, em gặp sáu tiếng đồng hồ.”
Trọng Hi Nhiên suy nghĩ một chút: “Lâu đến ?”
“Ba giờ, đưa em .” Kỳ Tư Niên , “Hơn chín giờ em mới về.”
Trọng Hi Nhiên “a” một tiếng, “Thật em …”
Lời cô cắt ngang.
“Em chịu đựng từng giây phút như thế nào ?” Khóe mắt Kỳ Tư Niên đỏ hoe cô chằm chằm, “Khoảng thời gian dài như , hai ôm ? Hôn ? Thậm chí ——”
Anh dừng .
Lòng cô chợt nhói đau.
Cô từng thấy như , giống như giây tiếp theo sẽ bật .
Cô vươn tay ôm chặt lấy , dùng cơ thể sưởi ấm .
Cô dịu dàng : “Không ôm, hôn, càng thể chuyện gì khác. Em chỉ cho một cơ hội, để kết thúc chuyện cũ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-139-toi-den-bu-cho-anh.html.]
Cô kể lể từ tốn, giọng mang theo ý trấn an.
“Đáng lẽ khi em nên rõ với , buồn như là của em.” Cô nâng mặt lên, nhẹ nhàng hôn lên môi , “Đừng giận nữa, ?”
Kỳ Tư Niên khẽ nhắm mắt, gì.
Cảm xúc của sự buồn bã đó rút cạn, nhất thời thể hồi phục.
Trọng Hi Nhiên ngón tay khẽ cuộn tròn, : “Em đền bù cho , ?”
Cô đỡ đầu gối , cúi đầu xuống.
Toàn run lên, gần như thể tin .
“Hi Hi…” Anh khản giọng.
Mái tóc dài lạnh và mượt mà trượt từ lòng bàn tay xuống tấm lưng trắng nõn, mịn màng của cô.
Anh khẽ nhắm mắt, đưa tay từ từ luồn tóc cô.
Anh bao giờ , sự phục tùng chủ động thể khiến say mê đến .
Sau khi xong xuôi, Trọng Hi Nhiên tắm một nữa.
Ra ngoài, Kỳ Tư Niên đưa cho cô một chai nước, hỏi: “Cổ họng khó chịu ?”
Mặt cô đỏ bừng từ mặt đến cổ, : “Anh đừng hỏi nữa.”
Cô xoay phòng ngủ.
Kỳ Tư Niên khóe môi khẽ cong lên một cách khó nhận , theo , đặt chai nước lên đầu giường cô, đến ôm cô.
Trọng Hi Nhiên khẽ rầu rĩ : “Vả em cũng gặp sáu tiếng đồng hồ, hơn 7 giờ em rời bệnh viện , mất gần hai tiếng đồng hồ ghé chợ đêm mua đồ ăn vặt định cùng ăn, ai ngờ ——”
“Bây giờ cũng nguội .”
Kỳ Tư Niên: “Anh mua .”
Anh xong liền định dậy quần áo.
“Thôi , muộn quá .” Trọng Hi Nhiên ngáp một cái, “Ngày mai cùng em một chuyến nữa , còn nhiều thứ ăn lắm.”
“Được.”
Trọng Hi Nhiên nghĩ nghĩ, đáng thương : “Em đói .”
Ánh mắt cô mang theo một vẻ oán giận kiểu “ đúng là ”.
Kỳ Tư Niên nhịn bật .
“Anh lập tức gọi mang đến.” Anh lấy điện thoại , gõ vài chữ đặt xuống, đến ôm eo cô, “Cũng thể trách hết , thứ hai là em…”
“Anh .” Trọng Hi Nhiên chỉ cửa, “Em uống nước mơ khô, nó ở ngoài đó.”
“Được, lấy.”
Khoảng nửa tiếng , đồ ăn khuya đưa đến tận cửa.
Là món thịt nướng mà cô hằng mong ước.
Hai quây quần bên bàn ăn khuya.
Đồ nướng vẫn còn nóng hổi.
Kỳ Tư Niên bóc gói, đích đưa một xiên cho cô, cứ như thể cô lập công lao to lớn .
Cô cũng thản nhiên nhận lấy.
Cắn một miếng, hương thịt thơm lừng, lan tỏa khắp đầu lưỡi.
Cô liếc Kỳ Tư Niên một cái, Kỳ Tư Niên đưa tay lấy cái túi nhựa nguội lạnh bàn .
Cô ngắt quãng: “Đừng ăn cái đó.”
“Không .” Kỳ Tư Niên lấy cá .
Một que tre đột nhiên chọc mặt .
Anh lùi .
Trọng Hi Nhiên hung dữ trừng mắt : “Cái gì mà , ăn hỏng dày chẳng vẫn là em chăm sóc ? Anh bớt gây sự cho em .”
Cô quản như , hài lòng.
Kỳ Tư Niên liền rút tay về, cùng cô ăn xiên nướng.
Trọng Hi Nhiên mãn nguyện —— nguyện vọng mà cô tự đặt cũng coi như thực hiện , mặc dù thứ tự chút vấn đề.
Cô đói quá nên ban đầu nhiều.
Ăn no xong mới chợt nhớ hỏi Kỳ Tư Niên: “Lúc đó —— tại đưa điều kiện đó với Hoắc Tân ?”