Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 137: Tôi yêu Kỳ Tư Niên rồi
Cập nhật lúc: 2025-09-23 10:07:23
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Xin , Hi Hi…”
Nước mắt Hoắc Tân kìm chảy , “Là là đồ khốn, là hủy hoại tình cảm giữa chúng , là …”
Anh ôm đầu bằng hai tay, vùi mặt sâu đầu gối.
“Là với em.”
“ vĩnh viễn thể tha thứ cho chính .”
Giọng nghẹn ngào, như một con thú nhỏ thương.
Tia sáng chiếu từ ngoài cửa sổ hiện rõ những hạt bụi liti trong khí.
Nhỏ bé, bay lơ lửng.
Trọng Hi Nhiên thể diễn tả tâm trạng của lúc , chỉ cảm thấy con nhiều khi cũng chỉ nhỏ bé và bất lực như một hạt bụi mà thôi.
Tiếng của Hoắc Tân ngày càng lớn, cuối cùng đột nhiên thể kiểm soát , như lũ quét vỡ đê bùng nổ.
Cứ như thể bao cảm xúc dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng giải tỏa.
Trong căn phòng bệnh đóng kín, tiếng xé lòng vẫn khiến trái tim Trọng Hi Nhiên khẽ run lên khoảnh khắc .
Cô từng vô nghi ngờ – yêu cô, nên mới bỏ rơi cô mà một lời nào.
Cũng từng vô nghi ngờ là do đủ , nên mới xứng đáng để đối phương ở vì .
hóa , vẫn luôn yêu cô.
Và cô cũng gì cả.
Chỉ là khi đó còn quá trẻ, chọn một cách xử lý đủ trưởng thành.
Bị bỏ rơi là cơn ác mộng của riêng cô.
Bỏ rơi cô cũng là cơn ác mộng của .
Chàng trai trẻ từng vì cô mà chạy nắng gắt vài giờ đồng hồ để tìm đạo cụ;
Từng lén lút trèo cửa sổ trong kỳ nghỉ để đến thăm cô chỉ để gặp cô mười lăm phút;
Cũng từng ôm cô ánh trăng của sân trường mà mãi mãi yêu cô.
Những tình cảm chân thành thuở dường như hóa thành một viên đạn, b.ắ.n trúng yếu huyệt của hai một cách chính xác.
Khóe mắt Trọng Hi Nhiên ướt.
Vì những tình cảm chân thành hiếm thuở , cô sẵn lòng an ủi .
Một lát , cô dậy, đến mặt Hoắc Tân, nhẹ nhàng vỗ vai .
“Em tha thứ cho .”
“Vậy nên, cũng tự tha thứ cho chính , ?”
Hoắc Tân chợt ngẩng đầu lên, siết chặt cổ tay cô, ánh mắt thể tin nổi cô.
— Đây là đầu tiên cô vùng vẫy, chỉ an ủi mỉm với : “Anh em đau đấy.”
Anh lập tức buông tay, chớp mắt cô: “Em thật sự… tha thứ cho ?”
“Thật.”
Cô gật đầu, khẽ mỉm , hệt như thiếu nữ mười tám tuổi năm xưa mặt .
— Thế nhưng cả hai đều cô còn như xưa nữa .
Anh vùi đầu chiếc chăn bông màu xanh, nức nở.
Anh bao lâu, đợi đến khi cảm xúc trong lòng giải tỏa, tiếng mới dần ngừng .
Trọng Hi Nhiên kiên nhẫn, hề phiền hà, liên tục đưa cho từng tờ khăn giấy.
Đợi đến khi bình tĩnh , Trọng Hi Nhiên dậy lấy chổi và hót rác, dọn dẹp sạch sẽ đống khăn giấy đất.
Anh : “Xin , quá mất bình tĩnh .”
“Không .” Trọng Hi Nhiên .
Thật vấn đề đối với cô còn quá quan trọng, nhưng trò chuyện đến đây, hỏi một câu cũng .
Trọng Hi Nhiên: “Vậy nên, lúc đó với em?”
Hai ba triệu tệ vẻ nhiều, nhưng thực đối với những ở tầng lớp của họ, đó chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi.
Hoắc Tân nhắm mắt, trầm giọng : “Hi Hi, nào mặt mũi với em rằng đem em, đem tình cảm của chúng để giao dịch? Huống hồ lúc đó em mới cãi với nhà, các thẻ đều khóa .”
Huống hồ Kỳ Tư Niên xảo quyệt hiểm độc, còn để cho hy vọng — liền ngây thơ cho rằng, chỉ cần lập nên sự nghiệp trở về, chỉ cần gia thế còn xứng với cô, Trọng Hi Nhiên vẫn sẽ ở nguyên chỗ cũ đợi .
Trọng Hi Nhiên gật đầu, điều gần như giống với những gì cô đoán.
Cô liếc ngoài cửa sổ, mặt trời dần lặn về tây, bầu trời nhuộm một màu vàng cam u ám, sắp hòa một với cát vàng.
Cô hỏi: “Em thể hỏi một câu ?”
“Đương nhiên .”
Trọng Hi Nhiên mím môi: “Lúc Kỳ Tư Niên tìm năm đó, cụ thể những gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-137-toi-yeu-ky-tu-nien-roi.html.]
Năm đó Kỳ Tư Niên bỏ khoản tiền chỉ vì cái gọi là thể diện — lý do khi kết hôn cô nghĩ kỹ, nhưng giờ cảm thấy hợp với cách việc của một kinh doanh.
Cô cũng rõ.
Hoắc Tân dừng một chút, vẫn kể tình hình lúc đó cho cô .
Trọng Hi Nhiên gật đầu, đang nghĩ gì.
Hoắc Tân khàn giọng hỏi: “Lúc tìm em để kết hôn thì ? Đã với em thế nào?”
Trọng Hi Nhiên dường như đến giờ phút mới hiểu vì Hoắc Tân cố chấp cô và Kỳ Tư Niên ly hôn.
Bởi vì cảm thấy trách nhiệm đều thuộc về .
Nếu khi đó đột ngột rời , cô gả cho yêu.
“Thật đối xử với em khá .” Trọng Hi Nhiên nghĩ , “Tuy lúc chúng em kết hôn, em là vì chuyện ăn của Trọng gia, là vì danh tiếng hôn ước, nhưng … luôn bảo vệ em nhiều.”
Cô cong môi mỉm , “Em cảm thấy tủi , hơn nữa đây là quyết định của chính em, liên quan đến . Anh cần ôm hết trách nhiệm về . Hơn nữa…”
Hoắc Tân: “Hơn nữa gì?”
Trọng Hi Nhiên thấy vết thương đầu , vẫn lắc đầu: “Không gì.”
“Anh còn hỏi gì nữa ?” Trọng Hi Nhiên liếc ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, “Hơi muộn .”
Trong lòng Hoắc Tân như kim châm dày đặc.
Đôi mắt cô trong trẻo và chân thành.
Thật hiểu cô đến tận xương tủy.
vẫn nhịn hỏi: “Hi Hi…”
“Hửm?”
“Chúng — còn khả năng nào nữa ?”
Tim đập từng hồi, càng lúc càng nặng nề.
Hệt như đang chờ đợi phán quyết.
Trọng Hi Nhiên .
Trong mắt cô, rõ là sự thương hại nỡ, hoặc cả hai đều .
Một lát , cô lên tiếng, giọng điệu bình thản đến mức như đang kể một chuyện nhỏ.
“Hoắc Tân, em yêu Kỳ Tư Niên .”
“… Anh .” Anh khẽ nhắm mắt , phán quyết cuối cùng đưa khoảnh khắc .
— Anh vĩnh viễn đánh mất cô gái mà yêu thích nhất thuở ban đầu.
Trời dần tối, ánh sáng trong phòng bệnh cũng trở nên mờ mịt.
Không vì đèn nhà vệ sinh bật sáng, ánh sáng bên trong chia cắt hai thành hai gian khác biệt.
Trọng Hi Nhiên ở vệt sáng chói đó, Hoắc Tân, mỉm : “Chưa từng chia tay, hôm nay hãy đường hoàng lời từ biệt .”
“Hoắc Tân, chúng chia tay .”
“Mong rằng tương lai chúng đều sẽ bình an.”
“Cũng chúc thể tìm cùng nắm tay hết quãng đời còn .”
“Được …” Giọng Hoắc Tân khàn đến tột cùng, “Hi Hi, xin gửi tất cả những lời chúc nhất của quãng đời còn cho em.”
Vào khoảnh khắc , họ tự tay cùng vẽ nên dấu chấm hết trọn vẹn cho chuyện năm xưa.
Trọng Hi Nhiên gật đầu thật mạnh, bày tỏ nhận lời chúc.
Cô liếc ngoài cửa sổ, đột nhiên : “Em thật sự , trời tối , chồng em còn đang đợi em nữa.”
“Trọng Hi Nhiên.” Hoắc Tân lạnh nhạt , “Anh mới tạm biệt một mối tình xong, đến nửa phút, em ít nhất cũng cân nhắc một chút tâm trạng của bạn trai cũ chứ?”
Trọng Hi Nhiên khẽ — cô , Hoắc Tân buông tay .
Cô xách túi lên, : “Vậy hãy dưỡng thương cho .”
Rồi cô rời khỏi phòng bệnh.
Khi xuống lầu, nghĩ đến việc nãy thẳng thắn thừa nhận yêu Kỳ Tư Niên mặt Hoắc Tân, trong lòng cô dâng lên một cảm giác hân hoan khó tả.
Ra khỏi bệnh viện, trời tối hẳn.
Gió đêm rít gào.
Cát vàng bay đầy trời.
Tệ hại vô cùng.
Thế nhưng trong lòng cô trào dâng một niềm vui khó tả.
Dường như nó lấp đầy từng lỗ chân lông khắp cơ thể cô.
Cô nóng lòng bắt một chiếc taxi, lao về phía yêu của .