Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 136: Chia tay với cô ta, sang Mỹ

Cập nhật lúc: 2025-09-23 10:07:21
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Trọng Hi Nhiên đẩy cửa phòng bệnh , Hoắc Tân đang chuyện với Khang Kế.

Anh mặc một bộ đồ bệnh nhân sọc, nửa bên tóc cạo trọc, che bằng một miếng gạc hình chữ nhật, bên cạnh là băng dính y tế màu trắng dán lệch.

Anh trông vẻ tiều tụy nhưng rõ ràng tinh thần , chuyện với Khang Kế còn vui vẻ.

Thấy cô bước , Hoắc Tân khựng , ánh mắt dừng cô.

Khang Kế dậy: “Hai cứ trò chuyện .”

Anh bước ngoài, từ từ đóng cửa phòng bệnh .

Trọng Hi Nhiên tiện tay đặt túi xách xuống ghế sofa bên cạnh, đó xuống chiếc ghế sofa khác đối diện , dùng giọng điệu tự nhiên hỏi: “Vết thương còn đau ?”

“Cũng đỡ .” Hoắc Tân mỉm .

Trọng Hi Nhiên gật đầu, nhà vệ sinh rửa tay, đó lấy một quả cam từ chiếc túi nhựa bên cạnh, từ từ bóc từng chút một.

Lòng Hoắc Tân khẽ run lên.

Cảnh tượng gợi nhớ về những năm tháng đó.

Hồi đại học tai nạn xe , thích ăn cam, cô cũng chăm sóc như thế.

Anh thuận tay ôm cô lòng, đút cho cô vài múi.

Trọng Hi Nhiên cứ thế lặng lẽ bóc xong một quả cam, đưa đến mặt : “Anh ăn ?”

Hoắc Tân khẽ “ừ” một tiếng – bữa trưa ăn muộn, giờ no, nhưng thể từ chối.

Anh nhận lấy, tách , đưa một nửa cho cô: “Cam ngọt, em nếm thử ?”

Hai ngày nay Trọng Hi Nhiên hỏi Khang Kế về tình hình của , ăn uống nên mới bóc cam cho , ngờ chia cho cô một nửa.

Cô tự nhiên và hào phóng nhận lấy, cắn một múi, vị chua ngọt tươi mát tan trong miệng.

“Cũng tệ.” Cô gật đầu.

Hôm nay gió, khí đục ngầu thường ngày bên ngoài cửa sổ một cảm giác trong trẻo, như thể thuần khiết chút tạp chất.

Trọng Hi Nhiên ngoài cửa sổ, từ từ ăn hết quả cam tay, nhà vệ sinh rửa tay, đưa một chiếc khăn giấy ướt cho Hoắc Tân.

Hoắc Tân nhận lấy, từ từ lau sạch tay.

Một lát , Trọng Hi Nhiên mở lời: “Anh gì, em sẽ .”

Đó là buổi tối một tuần ngày họ hẹn bỏ trốn.

Hoắc Tân sắp xếp hành lý ở nhà.

Anh chuyện điện thoại ngọt ngào với Trọng Hi Nhiên, hai cùng mơ mộng về những ngày tháng sắp tới ở Thâm Thành.

Anh ngẩng đầu căn nhà trong hẻm mà sống nhiều năm, những bức tường loang lổ, lớp vôi vàng ố bong tróc nhẹ, phía còn vài vết nứt đen rõ ràng – chút nỡ.

ba ủng hộ Thâm Thành – vì ở Bắc Thành thể sẽ kìm kẹp.

Anh chuẩn tắm, bỗng nhận điện thoại của Khang Kế, rủ ngoài uống rượu.

Anh và Khang Kế là bạn từ nhỏ, tự nhiên cũng cần tạm biệt.

Hai ở ngoài ăn thịt nướng uống bia, tâm trạng Khang Kế tệ, lúc đầu quá phấn khích chúc phúc cho Hoắc Tân, nhưng khi uống vài chai bia thì đột nhiên kìm bắt đầu òa lên.

Hoắc Tân vội vàng hỏi , dùng nắm đ.ấ.m đấm mạnh đầu mấy cái, mới : “Hoắc Tân, sắp c.h.ế.t …”

Anh chẩn đoán mắc ung thư hạch ác tính, ở giai đoạn cuối, tỷ lệ tử vong 80 phần trăm, cuộc sống chỉ còn tối đa hai năm.

Đột nhiên tin , đầu óc Hoắc Tân trống rỗng.

Khang Kế quệt mũi, : “Thật sợ chết, chỉ sợ ai chăm sóc bố tao, sức khỏe của họ vốn , mới nghiệp, còn kiếm tiền dưỡng già cho họ…”

Trong lòng Hoắc Tân như đè nặng bởi một tảng đá lớn, thở nổi.

Khang Kế tiếp tục nghẹn ngào: “Hoắc Tân, chúng là bạn từ nhỏ, đợi tao , mày thể hàng năm tao thăm nom họ … mỗi năm một thôi cũng …”

“Đừng những lời tiêu cực như .” Hoắc Tân , “Không còn cách nào khác ? Chúng tìm bệnh viện khác xem .”

Khang Kế lắc đầu, lẩm bẩm: “Chuyên gia trong ngành khám , còn cách nào khác…”

Ngày hôm đó họ uống rượu đến 3 giờ sáng, khi kết thúc trở về nhà, Hoắc Tân lập tức liên hệ với một đàn đang ở nước ngoài, đó rằng ở nước ngoài một loại thuốc nhắm mục tiêu CAR-T, một nửa cơ hội, nhưng chi phí cao, ít nhất chuẩn hai triệu.

Vào thời đại đó, đối với và Khang Kế, đó là một khoản tiền khổng lồ thể tưởng tượng nổi.

Anh tự nhiên nghĩ đến Trọng Hi Nhiên, nhưng Trọng Hi Nhiên mới tuyệt giao với gia đình vì , thẻ ngân hàng cũng khóa.

Trong lòng vô cùng bất an, mắt liên tục hiện lên gương mặt tái mét đầy tuyệt vọng của Khang Kế nãy, luôn cảm thấy gì đó cho , thể cứ thế rời .

Anh cầm điện thoại định gọi cho Trọng Hi Nhiên, đột nhiên phát hiện mới 5 giờ sáng, cô chắc vẫn còn đang ngủ.

Anh đành thôi.

Đợi thêm một lúc, đột nhiên nhận điện thoại của Kỳ Tư Niên.

“Anh Hoắc, một phi vụ ăn với .”

Hoắc Tân bước khỏi ngõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-136-chia-tay-voi-co-ta-sang-my.html.]

Chiếc Rolls-Royce của Kỳ Tư Niên ngạo nghễ chắn ngang lối ngõ, nhấp nháy đèn báo nguy hiểm.

Anh từng thấy chiếc xe một khi hẹn hò với Trọng Hi Nhiên.

Lần đó là nhà họ Trọng và nhà họ Kỳ buổi tụ họp, Kỳ Tư Niên tiện đường đến trường đón Trọng Hi Nhiên, khi đó Khang Kế còn cảm thán với rằng chiếc xe trị giá hai mươi triệu.

Lúc đó chỉ , để tâm đến những thứ , luôn cảm thấy tiền bạc chỉ là vật ngoài .

giờ đây, một phần mười giá trị của chiếc xe thể đổi lấy một nửa cơ hội sống của Khang Kế.

Anh đến chiếc xe và dừng , cửa xe mở .

Trời đất giao thoa giữa bình minh và màn đêm.

Đèn đường ở lối ngõ vẫn sáng, chiếu sáng chiếc kính gọng vàng Kỳ Tư Niên đang đeo.

Toàn toát lên khí chất cao quý, nhẹ giọng : “Mời lên xe.”

Đó là cuộc đàm phán đầu tiên trong đời , là sân nhà của Kỳ Tư Niên.

Thời gian, địa điểm, điều kiện, tất cả đều do một tay kiểm soát.

Sau khi Hoắc Tân lên xe xuống, cửa xe đóng .

Kỳ Tư Niên hỏi: “Anh định cứ thế dụ dỗ đại tiểu thư nhà họ Trọng theo chịu khổ ?”

Anh : “Hi Hi sợ khổ.”

Kỳ Tư Niên lạnh một tiếng: “Cô cũng cần danh tiếng nữa ? Cách xử lý việc quá mức ấu trĩ.”

Hoắc Tân khựng .

Kỳ Tư Niên : “Nghe đang khởi nghiệp, là thế , miễn phí cung cấp cho mười triệu đô la Mỹ quỹ khởi nghiệp, thế nào?”

Mười triệu, đô la Mỹ.

Tay Hoắc Tân khẽ run: “Điều kiện là gì?”

“Chia tay với cô , sang Mỹ.” Kỳ Tư Niên bình tĩnh , “Khang Kế cũng cần tiền, đúng ?”

Hoắc Tân đột ngột ngẩng đầu, chằm chằm .

Khang Kế mới chẩn đoán vài ngày, .

Kỳ Tư Niên cũng thẳng , tránh né: “ thậm chí thể giúp các sắp xếp bệnh viện và bác sĩ nhất ở đó.”

Hoắc Tân nắm chặt nắm đấm, khớp xương kêu khục khục hai tiếng.

“Anh thích Hi Hi ?”

Kỳ Tư Niên trả lời câu hỏi , chỉ chậm rãi : “Hai kết hôn đúng quy trình sẽ nhúng tay, nhưng nếu cứ thế đưa cô , tuyệt đối thể nào.”

“Cho dù việc đồng ý, cũng nhiều cách. Anh Hoắc cứ thử xem, thể chống đỡ mấy chiêu tay .”

Hoắc Tân rùng .

Anh nghiến răng: “ sẽ chia tay với cô .”

Kỳ Tư Niên bình thản : “Tạm thời chia tay, nếu khả năng thuyết phục cha cưới cô , đó là tài năng của .”

Giọng chút gợn sóng, “Còn về việc sẽ chuyện chia tay với cô thế nào, cũng sẽ can thiệp, cứ việc bảo cô chờ .”

Đây quả thực là những điều kiện hảo quá mức.

Yêu cầu cốt lõi của Kỳ Tư Niên thực chỉ một: Để và Trọng Hi Nhiên kết hôn khi cha đồng ý.

Chỉ là – thể gắn kết tình cảm thuần khiết như của Hi Hi với tiền bạc?

Sau một thoáng lòng trào dâng, xuống xe, từ chối giao dịch .

Chỉ là ngờ, đó một trận cảm cúm suýt chút nữa lấy mạng Khang Kế.

Có lẽ vì cảm lạnh đêm đó, Khang Kế cảm ngày hôm , đến ngày thứ hai thì đột nhiên khó thở thể dậy nổi, đưa đến bệnh viện thì lập tức phòng chăm sóc đặc biệt.

Bác sĩ , bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối sức đề kháng kém, tình hình mấy lạc quan.

Cha Khang Kế cũng tin Khang Kế mắc ung thư lúc đó, đến mức suýt ngất .

Không cách nào, những loại thuốc nhất sử dụng luân phiên.

Chi phí hàng ngàn mỗi ngày cũng nhanh chóng cạn kiệt gia sản của hai .

Thậm chí khoảnh khắc ngắn ngủi, Khang Kế ngừng thở.

Bác sĩ bước hỏi: “Bệnh nhân viêm phổi nặng, thể tự thở. Có lắp máy ECMO ? Khởi động chín mươi ngàn, đó mỗi ngày ba mươi ngàn, tổng cộng cũng vài trăm ngàn, còn chuẩn tinh thần tiền mất tật mang.”

Mẹ Khang Kế ngất xỉu ngay tại chỗ.

Anh thấy chính với bác sĩ: “Lắp .”

Anh vỗ vai bố Khang Kế, “Chăm sóc dì thật , cháu sẽ nghĩ cách.”

Anh gọi điện cho Kỳ Tư Niên: “ chấp nhận.”

Anh thể trơ mắt Khang Kế một sống sờ sờ c.h.ế.t ngay mặt .

 

Loading...