Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 133: Hoắc Tân Đỡ Dao Cho Cô

Cập nhật lúc: 2025-09-23 09:21:58
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trọng Hi Nhiên điện thoại ngây ba giây, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vai trùng xuống hẳn.

Kỳ Tư Niên ngẩng đầu cô: “Sao ?”

Trọng Hi Nhiên cong môi, lật điện thoại cho xem.

Ánh mắt Kỳ Tư Niên rơi xuống màn hình điện thoại của cô—đương nhiên cũng rõ tin nhắn đó.

Trọng Hi Nhiên nghĩ ít nhất cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm chút, nào ngờ nhướng mày, một cách thờ ơ: “Em nhớ điện thoại của thì rõ lắm, em nhớ của ?”

“…”

Trọng tâm chú ý của Kỳ Tư Niên kỳ lạ thế ???

Trọng Hi Nhiên cứng họng vài giây, mới : “Không , đó em xóa , gửi tin nhắn đến thì đương nhiên hiện điện thoại… hơn nữa tin nhắn kiểu ngoài cũng chẳng ai khác gửi cả.”

Kỳ Tư Niên để tâm đến lời giải thích của cô.

Anh trực tiếp hỏi : “Vậy em nhớ điện thoại của ?”

Trọng Hi Nhiên chút đuối lý : “Chúng phần lớn thời gian đều liên lạc qua WeChat, em nhớ điện thoại của chẳng bình thường . Hơn nữa em cũng nhớ điện thoại của , chỉ là quen thì nhận thôi.”

Kỳ Tư Niên lạnh một tiếng: “Nhận .”

“…”

Trọng Hi Nhiên thấy chút khó hiểu.

Trước đây bao nhiêu chuyện về Hoắc Tân đều nhịn, bây giờ Hoắc Tân buông tay đột nhiên gây khó dễ?

Chỉ mới bắt bẻ ? Cô cũng chứ.

Trọng Hi Nhiên lập tức phản công: “Anh đừng hai mặt, chẳng lẽ nhớ điện thoại của em ?”

Cô tưởng nắm chắc phần thắng, giọng điệu cũng tự tin hơn mấy phần.

Không ngờ Kỳ Tư Niên : “Đương nhiên.”

“136XXXXXXXX.” Anh bình thản điện thoại của cô.

Trọng Hi Nhiên sững sờ.

Kỳ Tư Niên khẽ nhướng mày, đưa tay nhẹ nhàng búng trán cô: “Há hốc mồm ?”

“Anh… nhớ từ khi nào ?”

“Em đoán xem.”

mà đoán , chắc chắn là khi kết hôn chứ gì.

Trọng Hi Nhiên nghĩ một lát, một thời điểm mà cô cho là khả năng nhất: “Là em thương ở chân ?”

Lần đó cô tìm ngay, nổi giận lớn.

Chắc là lúc đó nhớ?

Kỳ Tư Niên liếc cô một cái, thản nhiên : “Còn xa lắm.”

“… Còn xa lắm ư? Trọng Hi Nhiên : “Chẳng lẽ khi kết hôn chứ?””

Kỳ Tư Niên cho cô một ánh mắt như ‘đúng là khi kết hôn’.

Trọng Hi Nhiên chút mơ hồ.

Kỳ Tư Niên nhắc nhở cô: “Em mua điện thoại khi nào?”

Năm đó cô nghiệp cấp hai, kỳ nghỉ hè đang chuẩn đồ dùng cho cấp ba.

Bố cuối cùng cũng đồng ý mua điện thoại cho cô.

Không lâu khi mua điện thoại, cô nghỉ dưỡng ở biệt thự, đương nhiên thể tránh khỏi việc kết bạn.

Khi đó WeChat.

Cô mặc quần short bò, sofa, hai chân đung đưa trong trung, gót chân nhón lên. Thấy Kỳ Tư Niên, cô liền dậy chạy đến mặt : "Anh Tư Niên, em điện thoại , là XXX, lưu , việc gì thì gọi cho em."

Kỳ Tư Niên thầm nghĩ: Anh chuyện gì mà tìm em chứ.

khi còn nhỏ cô bé đặc biệt cố chấp, cũng đặc biệt bám .

Cuối cùng Kỳ Tư Niên hết cách, đành lưu điện thoại của cô.

Có lẽ vì ban ngày cô lặp lặp điện thoại quá nhiều , Kỳ Tư Niên rõ ràng cảm thấy cố ý nhớ, nhưng trong đầu ngừng hiện lên dãy , như thể khắc sâu .

Trọng Hi Nhiên cũng nhớ chuyện năm xưa trong đầu.

Kỳ Tư Niên với vẻ mặt phức tạp: "Anh đúng là quá biến thái đấy?"

Lời đánh giá khiến Kỳ Tư Niên tưởng nhầm.

Anh hỏi: "Gì cơ?"

Giọng Trọng Hi Nhiên ngọt ngào trong trẻo: "Toán của giỏi đến mức nào ? Chuyện lâu như thế vẫn nhớ ?"

"..." Chuyện liên quan gì đến toán học ?

Kỳ Tư Niên nhận trọng tâm câu chuyện lệch hướng, lập tức kéo : "Vậy nên nhớ ?"

Trọng Hi Nhiên giơ một ngón tay lên, thề thốt: "Mai, , ngày , cho em một ngày, em nhất định sẽ thuộc."

Kỳ Tư Niên mỉm : "Thái độ cũng tạm ."

Vốn dĩ chỉ trêu cô một chút, chuyện cứ thế bỏ qua.

Kỳ Tư Niên hỏi: "Em còn ăn gì nữa ?"

Thật Trọng Hi Nhiên ăn cá nướng chua cay đĩa sắt, nhưng chợt nhớ Hoắc Tân đang ở phía đó, nên cô : "Thịt nướng cành liễu , trong đoàn phim thịt cừu nướng ở đây đặc biệt tươi ngon."

Kỳ Tư Niên vòng tay ôm eo cô tới: "Cừu bãi Mông Cổ cũng tệ, nếu em thích ăn đến thế thì lát nữa sẽ cho vận chuyển bằng đường hàng về."

Trọng Hi Nhiên: "Cũng cần phiền phức đến ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-133-hoac-tan-do-dao-cho-co.html.]

Kỳ Tư Niên im lặng vài giây, : "Không chỉ vận chuyển riêng cho em, tiện thể thể một đơn hàng mua sắm, tập đoàn Kỳ thị cũng mở rộng sang mảng siêu thị lớn."

Thì .

Trọng Hi Nhiên kìm cảm thán: " là Tổng Giám đốc Kỳ ăn thật."

dứt lời, liền nhịn ho khan hai tiếng.

Kỳ Tư Niên: "Bị cát sặc ? Có cần khẩu trang ?"

Anh đưa tay định lấy.

Trọng Hi Nhiên xua tay: "Họng em khô, ăn xong mà uống nước."

Cô chỉ phía : "Trà vỏ mơ ở đằng hình như khá nổi tiếng."

Kỳ Tư Niên liếc hàng dài phía đó: "Vậy em cứ xếp hàng ở đây, sẽ mua cho em."

Trọng Hi Nhiên gật đầu: "Vâng ạ."

Kỳ Tư Niên đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Ngoan ngoãn đợi , đừng chạy linh tinh."

Trọng Hi Nhiên: "Em trẻ con nữa ."

Tuy giọng điệu chút chê bai, nhưng cô kìm mà tim đập nhanh hơn vài phần.

Bóng dáng Kỳ Tư Niên nhanh chóng khuất xa.

Ban đầu Trọng Hi Nhiên còn thể thấy , nhưng trời càng lúc càng tối, bóng dáng dần mờ nhạt, cuối cùng biến mất.

Phía , xếp hàng mua thịt xiên nướng cũng ngày càng đông.

Trọng Hi Nhiên chậm rãi di chuyển về phía , cách đó xa đột nhiên một trận xáo động nhỏ.

Dường như hai du khách đang cãi vì chuyện gì đó.

Hai càng cãi càng dữ dội, giọng cũng càng lúc càng lớn, thậm chí còn bắt đầu động tay động chân.

Thích hóng chuyện là bản tính của con .

Khá nhiều vây quanh, giơ điện thoại lên bắt đầu chụp.

Trọng Hi Nhiên đối mặt với cảnh tượng náo nhiệt , đây bao giờ xông .

cô nhớ đoạn phim ngắn về chợ rau mà cô đây, cảm thấy còn thiếu sót nhiều về khía cạnh "chân thực đời sống", nghĩ ngợi một chút, cô dứt khoát xích gần để quan sát thu thập tư liệu.

Để đảm bảo an , cô chạy trong, chỉ thận trọng quan sát từ vòng ngoài.

Một đàn ông đầu trọc mặt béo và một đàn ông tóc ngắn đeo dây chuyền vàng đang xô đẩy .

Xô đẩy biến thành ẩu đả.

Bỗng nhiên, hai đánh .

Người đàn ông đầu trọc mặt béo đàn ông tóc ngắn đeo dây chuyền vàng gầy yếu đẩy ngã xuống đất.

Hắn rõ ràng mất mặt, khi dậy liền đột nhiên chộp lấy con d.a.o phay của ông chủ tiệm bán bánh bò phía lưng.

Xung quanh lập tức vang lên một tràng tiếng thét chói tai.

Trọng Hi Nhiên theo bản năng lùi hai bước.

Người đàn ông tóc ngắn đeo dây chuyền vàng thấy đối phương chộp d.a.o phay, cũng lập tức chạy ngoài – vặn chạy về phía Trọng Hi Nhiên.

Hắn chạy khá nhanh, lực mạnh, một tay đẩy ngã Trọng Hi Nhiên chạy mất.

Người đàn ông đầu trọc mặt béo đuổi kịp, thế mà tức giận đến mức vứt con d.a.o phay trong tay .

Xung quanh treo từng chuỗi đèn lồng, ánh sáng chói.

Trọng Hi Nhiên rõ con d.a.o phay bay về phía còn thời gian né tránh.

Cô đành giơ tay che đầu.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên một đàn ông lao tới, ôm cô lòng che chở.

Tiếng thét chói tai xung quanh càng lớn hơn.

"A!!!"

"Chảy m.á.u !!!"

Cơ thể Trọng Hi Nhiên cứng đờ.

Là một vòng ôm xa lạ, quen thuộc, lâu cảm nhận.

Hoắc Tân ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng : "Vốn dĩ chỉ định em thêm một , trùng hợp đến , Hi Hi, chăng duyên phận chúng tận."

Máu ấm nóng chảy róc rách nhỏ giọt cánh tay Trọng Hi Nhiên.

Trọng Hi Nhiên thương, nhưng nặng đến mức nào.

Con d.a.o phay rơi xuống đất, dính m.á.u và cát vàng.

Trọng Hi Nhiên ngẩng đầu, thấy một bên gáy Hoắc Tân m.á.u tươi điên cuồng chảy , từ má chảy xuống cổ, khí tràn ngập mùi m.á.u tanh.

Cô ngây một lúc, luống cuống tháo chiếc khăn quàng đỏ cổ xuống, ấn vết thương của Hoắc Tân, lẩm bẩm : "Anh đừng động đậy, em, em sẽ đưa đến bệnh viện ngay."

"Hi Hi." Giọng dường như chút yếu ớt, chỉ ôm chặt lấy cô : "Để ôm một lát."

Lòng cô chấn động.

Cô ghì chặt vết thương của Hoắc Tân, do dự một lát, tạm thời đẩy .

Vừa ngẩng đầu lên, ở nơi đèn hoa rực rỡ xa, Kỳ Tư Niên đang đó, tay cầm một cốc vỏ mơ.

Anh lẳng lặng cô.

Nước mắt Trọng Hi Nhiên đột nhiên cứ thế lăn dài.

Kỳ Tư Niên bước hai bước đến gần, cuối cùng vẫn : "Đừng sợ, cứ đến bệnh viện ."

 

Loading...