Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 132: Như anh mong muốn, em buông tay
Cập nhật lúc: 2025-09-23 09:21:57
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Em nào chạy linh tinh." Trọng Hi Nhiên bất mãn một cái, "Sao là tự đeo khăn choàng đôi."
Kỳ Tư Niên nhướng mày, vẻ mặt như thể " đó, em gì nào".
Trọng Hi Nhiên mỉm , đôi mắt sáng như suối nguồn trong sa mạc.
Cô kiễng chân, đưa tay thắt khăn choàng cho , học theo lời : "Vậy em cũng buộc chặt ."
Ánh mắt Kỳ Tư Niên khẽ tối .
"Anh còn cần em buộc ." Anh cụp mắt, giọng điệu vẻ cố ý bình thản: "Em chỉ cần khẽ ngoắc ngón tay một cái –"
"Không, em thậm chí cần động ngón tay, chỉ cần một cái, sẽ đến ngay."
Trọng Hi Nhiên lời miêu tả của cho chấn động.
"Anh là quá khoa trương ." Cô chỉnh mép khăn choàng của Kỳ Tư Niên xong, mới ngẩng đầu : "Sao em thấy sức hút lớn đến nhỉ?"
"Đừng nghi ngờ bản ." Kỳ Tư Niên gọi cô: "Trọng tiểu thư."
Khi gọi cô là Trọng tiểu thư, âm cuối mang theo chút khàn khàn lười biếng, tạo cảm giác kéo dài khó tả.
Trước đây cũng từng gọi cô như , nhưng bằng giọng điệu lạnh lùng và phiền toái, giờ đây cảm thấy thật âu yếm.
Cùng một gọi cùng một cách xưng hô, mà sự khác biệt lớn đến thế.
Trọng Hi Nhiên đương nhiên nghĩ lợi hại đến , nhưng cũng vui vẻ chấp nhận thiện ý của Kỳ Tư Niên.
“Thôi , Tư Niên.” Cô đưa tay kéo nhẹ khăn quàng cổ của , “Anh đeo màu đỏ trông hợp đấy.”
Kỳ Tư Niên khóe môi khẽ cong lên một cách khó nhận , xách đồ chuẩn xong, một tay ôm vai cô kéo ngoài.
Ra khỏi khách sạn, tài xế và vệ sĩ chờ sẵn ở cửa.
Kỳ Tư Niên xin chìa khóa xe từ tài xế, dẫn theo vệ sĩ, đích lái xe đưa Trọng Hi Nhiên đến chợ đêm Sa Châu nổi tiếng nhất Đôn Hoàng.
Sau khi đỗ xe, hai chen chúc theo dòng , Kỳ Tư Niên bất giác cau mày.
Anh vốn ít khi nghỉ phép, mấy năm nay nghỉ cũng chỉ đến đảo tư nhân, ai quấy rầy, chứ đừng đến chợ đêm ồn ào đông đúc thế , trong lòng khỏi thấy phiền muộn.
Anh cúi đầu Trọng Hi Nhiên, cô đang khoác tay , đôi mắt đen láy lấp lánh đầy hứng thú khắp nơi, tinh thần phấn chấn.
Nỗi bực dọc trong lòng dường như lập tức xoa dịu.
Chợ đêm xây dựng theo kiến trúc cổ, những chiếc đèn lồng đỏ vàng xen kẽ treo lơ lửng phía , mang cảm giác “cổ kính” do hiện đại tạo .
Trọng Hi Nhiên đến đây là để ăn uống.
Cô khoác tay Kỳ Tư Niên lao thẳng đến quầy hàng đông nhất: “Họ trong nhóm bảo nhất định ăn bánh bò hành sa mạc.”
Phía , đám đông xếp thành hàng dài, chảo sắt, những chiếc bánh bột sống phết một lớp nhân thịt dày và hành sa mạc lớn, mùi thơm thể ngửi thấy từ xa.
Kỳ Tư Niên ừ một tiếng, cùng cô xếp hàng.
Đôn Hoàng giống Đế Đô, mãi mà chẳng mấy ai nhận cô và Kỳ Tư Niên.
Phía , một cặp đôi ngoài đôi mươi đang đùa giỡn, thỉnh thoảng mật véo má đối phương.
Lúc vẫn là hoàng hôn, đột nhiên gió nổi lên, từ xa thấy một mảng màu vàng vọt, u ám lơ lửng bầu trời, như cảnh tận thế.
Ở giữa một đường phân cách mờ ảo, phía là bầu trời xanh nhạt trong lành ban đầu.
Trọng Hi Nhiên chợt nhớ đến ngày cô cùng Kỳ Tư Niên cho nổ tòa nhà.
Cũng là một buổi hoàng hôn, cũng giống như ngày tận thế.
Khác biệt là đống đổ nát, bụi bặm.
Giống là nhịp tim cô lúc đập dồn dập lạ thường.
Kỳ Tư Niên chú ý đến cảnh tượng , chỉ thấy gió cát lớn.
Anh lấy hai chiếc khẩu trang từ túi xách , bóc một cái đưa cho Trọng Hi Nhiên, nhưng thấy cô đang màu trời phía xa.
Anh theo ánh mắt cô tới, đột nhiên Trọng Hi Nhiên hỏi: “Hôn nhé?”
Kỳ Tư Niên cô.
Cô ngẩng đầu: “Cứ như ngày tận thế .”
Hôn yêu ngày tận thế, nghĩ thôi thấy lãng mạn .
Lòng Kỳ Tư Niên khẽ rung động.
Bão lão từng , tuy ông học nhiếp ảnh và phim lâu hơn Trọng Hi Nhiên, nhưng năng khiếu bằng cô.
Bởi vì ông thiếu một đôi mắt phát hiện cái .
Trọng Hi Nhiên thì khác, dường như bất cứ điều gì, kể cả một cọng cỏ dại, cô cũng thể tìm thấy điều thú vị.
Kỳ Tư Niên nhét khẩu trang túi, ôm eo cô, cúi đầu xuống thì—
Trọng Hi Nhiên nhón gót, vòng tay ôm cổ , chủ động hôn lên.
Nụ hôn dịu dàng, quyến luyến, chân thật, vương chút dục vọng nào, dường như chỉ tình yêu thuần túy.
.
Kỳ Tư Niên từ nụ hôn của cô cảm nhận một thứ tình cảm đơn thuần.
Anh cẩn thận đáp nụ hôn của cô, tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu, giúp cô giữ mái tóc rối vì gió.
Môi lưỡi mềm mại từ từ quấn lấy cô, ngay cả cát thổi miệng cũng bỏ qua.
Một lát , hai từ từ tách , , dường như trong mắt cả hai đều chứa đựng sự dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-132-nhu-anh-mong-muon-em-buong-tay.html.]
Kỳ Tư Niên đưa tay xoa nhẹ tóc cô.
Cô thuận thế tựa lòng .
Cách đó xa, bỗng một chiếc đĩa sắt hình cá ‘choang’ một tiếng rơi xuống, một con cá nướng rưới ớt đổ văng đất.
Hai cùng đầu về phía phát âm thanh—hóa là Hoắc Tân.
Anh mặc một bộ đồ công sở màu nâu, đeo khăn quàng trắng, bên trong là áo len trắng, cả trông ấm áp và dịu dàng.
Khóe môi cũng mang theo nụ , chỉ là ánh mắt lộ vẻ thê lương và tổn thương, rõ ràng là thu hết cảnh tượng mắt.
Ánh mắt trượt xuống, dừng đôi tay nắm chặt của hai vài giây, đó chuyển lên, ngơ ngác Trọng Hi Nhiên.
Hai họ cũng xem như hiểu rõ đối phương.
Trọng Hi Nhiên lập tức hiểu ánh mắt của —Hi Hi, hãy nghĩ đến một chút.
Trọng Hi Nhiên cụp mắt xuống, đó, chút do dự nắm c.h.ặ.t t.a.y Kỳ Tư Niên, đầu , nữa.
Những xung quanh qua tấp nập, dường như nền cho cô và Kỳ Tư Niên.
Bóng dáng Hoắc Tân dần hòa khung cảnh.
Cả hai ai nữa.
Không ai đó trong đám đông nhận Hoắc Tân, kinh ngạc kêu lên: “Đại gia đến .”
“Nghe đại gia đến miền Tây là để giúp địa phương phát triển livestream…”
“…”
Kỳ Tư Niên dẫn cô chen lên phía xếp hàng, cuối cùng cũng đến lượt mua chiếc bánh bò hành sa mạc mà cô hằng mong ước.
Chiếc bánh nướng xong bốc nóng hổi thơm lừng, xộc thẳng mũi, thật sự khiến thèm chảy nước miếng.
Kỳ Tư Niên sợ cô còn ăn món khác, để tránh lãng phí, chỉ mua một chiếc.
Hai tìm một bàn trống xuống.
Trọng Hi Nhiên háo hức cắn một miếng, hương thơm của bột bánh mới lò hòa quyện với mùi thịt bò, thêm chút hành sa mạc ‘linh hồn’ tạo nên một vị ngon tuyệt vời đến ngạc nhiên, mùi thơm như xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Cô nóng lòng chia sẻ với Kỳ Tư Niên.
thấy Kỳ Tư Niên cúi đầu lấy một chiếc khăn giấy mềm.
Trên mặt bàn gỗ phủ một lớp cát mịn.
Kỳ Tư Niên dùng khăn giấy lau, nhưng cát mịn cứ như vô tận, lau mãi sạch, hơn nữa khí cũng đầy cát, cuối cùng đành bỏ cuộc, vứt chiếc khăn giấy bẩn trong tay lên bàn.
Vẻ mặt của — lẽ cả đời từng trải qua cảm giác bất lực khi thể giải quyết một việc nhỏ nhặt như .
Trọng Hi Nhiên suýt nữa bật thành tiếng.
Cô đưa bánh bò hành sa mạc đến miệng , “Thơm lắm, nếm thử xem.”
Kỳ Tư Niên cau mày, liếc thấy vài hạt cát nhỏ túi giấy bánh bò hành sa mạc, khóe môi giật giật: “Thôi khỏi.”
“Người đấu với trời Tư Niên.” Không là đang an ủi đang trêu chọc , Trọng Hi Nhiên .
Cô cắn một miếng bánh bò, lớp dầu của bánh rịn , chảy xuống ngón cái của cô.
Cô đưa bánh đến miệng , lẩm bẩm giục: “Nhanh lên, đừng cao nữa, tự ăn để em đút cho ăn?”
“…”
Anh nhận , Trọng Hi Nhiên thích món ăn vặt bình dân , còn hơn cả những gì nghĩ đây.
Ngay cả cát cũng thể ngăn cản.
Anh đành liều chiều ý , từ từ đỡ tay cô cắn một miếng nhỏ.
Thật sự thơm, nhưng cũng thật sự ăn cả một miệng cát—gió quá lớn, há miệng là cát bay .
Anh cảm thấy cảm giác chút kỳ lạ, nhưng cũng chút vui vẻ.
Cách đó xa là quầy cá nướng, đám đông vây kín quầy hàng, vẻ cũng ngon.
Hoắc Tân bên bàn, xuyên qua kẽ hở đám đông về phía hai cách đó xa—
Cô thoải mái chia sẻ đồ ăn với một khác, mật hơn cả khi ở bên ngày xưa.
Đôi mắt cô cong cong, vẫn sáng rỡ như , chỉ là trong mắt còn hình bóng nữa.
Khương Kế đúng, cô yêu khác .
Các nhân viên cùng ai dám gì.
Một lát , Khương Kế nhẹ nhàng vỗ vai : “Ăn cơm .”
Anh gật đầu, trong đầu hồi tưởng nhiều chuyện—những ngày hồi tưởng qua nhiều năm.
Rõ ràng là bốn năm ký ức, nhưng hồi tưởng hồi tưởng nhiều như , cảm thấy ít ỏi đến đáng thương.
Anh khẽ nhắm mắt, lấy điện thoại , gửi một tin nhắn đến điện thoại thuộc lòng từ lâu, đó mặt đổi sắc gọi ăn cơm.
Trọng Hi Nhiên ăn xong bánh bò hành sa mạc vẫn còn thòm thèm, thậm chí mua thêm một chiếc nữa, nhưng cuối cùng vì thử thêm vài món ăn vặt khác nên đành thôi.
Đang xem trong nhóm còn gợi ý món gì nữa, cô bỗng nhận một tin nhắn.
Số lạ, nhưng cũng quen thuộc.
「Hi Hi, như em mong , buông tay.」