Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 124: Mợ Kỳ, sinh nhật vui vẻ
Cập nhật lúc: 2025-09-23 08:52:31
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm tỉnh dậy, Kỳ Tư Niên thấy quầng thâm mắt Trọng Hi Nhiên, hỏi: "Không ngủ ngon ? Có cả quầng thâm mắt kìa."
Trọng Hi Nhiên chột : "Đôi khi mơ cũng kịch bản, lẽ mệt."
Kỳ Tư Niên cô: “Em còn mơ thấy nữa ?”
“…”
Có chứ, nhưng lời cô chỉ thể giữ trong lòng.
“Tất nhiên là .” Trọng Hi Nhiên dối.
Kỳ Tư Niên kề sát gần, thì thầm bên tai cô: “Anh mơ thấy em, tối qua.”
Giọng khàn khàn.
Trọng Hi Nhiên vẫn kịp phản ứng: “Mơ thấy gì cơ?”
Không lẽ là giấc mơ bắt “ thứ ba” của cô .
Kỳ Tư Niên luồn tay trong áo ngủ của cô, men theo sống lưng cô trượt dần xuống: “Em xem? Đã lâu chúng chuyện đó.”
“Anh…”
“Sao cơ?”
“Đâu lâu.” Trọng Hi Nhiên bẻ ngón tay đếm: “Cũng chỉ bốn năm ngày thôi, ngày công tác, chúng khi cả gần một năm hề gì.”
Kỳ Tư Niên nhướng mày: “Em nhớ rõ ?”
Trọng Hi Nhiên: “…”
Cô đẩy : “Không còn thời gian nữa, cẩn thận kẻo muộn.”
Kỳ Tư Niên đồng hồ, thấy lẽ cũng thể tận hứng , liền dậy vệ sinh cá nhân.
Trọng Hi Nhiên ngờ, cuối cùng là chuyện với Minh Nghiên.
Lịch trình của Minh Nghiên quá dày đặc, cảm cúm cộng thêm viêm dày cấp tính nhập viện nghỉ ngơi, vì buồn chán kinh nghiệm yêu đương, cô trở thành đối tượng để Trọng Hi Nhiên tâm sự.
Minh Nghiên hiến kế cho cô: “Cậu thể thử thăm dò xem , sợ gì chứ?”
Hơi khó.
Không như , cô thể vô tư thăm dò mà gánh nặng tâm lý.
Sợ trả lời tin nhắn.
Sợ trả lời quá lạnh nhạt.
Sợ thấy cô phiền phức.
Cô cảm thấy lạ, rõ ràng Kỳ Tư Niên từng thể hiện thái độ phiền chán, mà luôn đối xử với cô, tại cô sợ hãi.
Cô nghĩ mãi, cảm thấy lẽ sợ sẽ giống như hồi nhỏ, cứ đẩy cô hết đến khác.
Cuối cùng cô cũng theo lời Minh Nghiên mà thăm dò Kỳ Tư Niên nữa.
Đêm hôm đó, cô mơ, mơ thấy cô cầm quà tỏ tình với Kỳ Tư Niên.
Kỳ Tư Niên vứt món quà của cô .
Anh dùng giọng điệu lạnh lùng, chút ấm : “Anh thể cưới em, nhưng chỉ thế mà thôi.”
Cô bỗng nhiên giật tỉnh giấc, bên tai là thở đều đặn của Kỳ Tư Niên.
Cô thể ngủ nữa, cứ thế mở mắt cho đến trời sáng.
Cô cảm thấy, chuyện Kỳ Tư Niên vứt bỏ món quà của cô, lẽ trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cô.
Khi Kỳ Tư Niên tỉnh dậy, thấy đôi mắt cô sưng húp, đầy tơ máu, rõ ràng là lâu ngủ.
Anh xoa đầu cô: “Mất ngủ ?”
Trọng Hi Nhiên gật đầu.
Kỳ Tư Niên hỏi: “Tại ?”
Cô nhất thời nên trả lời thế nào.
Kỳ Tư Niên tiến đến ôm cô: “Vẫn còn nghĩ chuyện đó ?”
Cô sững : “Chuyện gì cơ?”
Kỳ Tư Niên bình thản : “Yên tâm, rõ ràng với Kỳ Quang Viễn , ông sẽ nữa. Lùi một vạn bước mà , vẫn còn ?”
Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy chi bằng nhân cơ hội phân tích rõ ràng cho cô hiểu: “Tập đoàn Kỳ thị là công ty niêm yết, các mối quan hệ gia đình công bố bên ngoài hàng năm, gia đình cổ đông lớn định lợi cho lợi ích công ty, vợ đổi là đổi ? Kỳ Quang Viễn dù ý đổi em, nhưng kìm , ông cũng thể thuyết phục các cổ đông khác trong công ty.”
Trọng Hi Nhiên cuối cùng cũng hiểu tại cô luôn bất an khoảnh khắc .
Cô mang danh nghĩa vợ của Kỳ Tư Niên, hưởng những lợi ích mà mang .
——Những lợi ích vì Kỳ Tư Niên thích cô.
Trước đây cô thấy cả, nhưng giờ cảm thấy khó chấp nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-124-mo-ky-sinh-nhat-vui-ve.html.]
Lòng cô trở nên tham lam, dường như nhiều hơn…
Cô Kỳ Tư Niên, hỏi “Anh thích em ”, nhưng lời đến miệng biến thành: “Kỳ Tư Niên, thật hồi nhỏ em từng tình cảm với , mà ?”
Cô thể bắt đầu từ hiện tại, đành dò hỏi quanh co.
Kỳ Tư Niên khựng : “Anh đoán là cảm giác. Sao tự dưng chuyện ?”
Trọng Hi Nhiên : “Không thể ?”
Kỳ Tư Niên: “Có thể.”
Cô thấy tiếng hít thở chậm rãi của .
Trọng Hi Nhiên khẽ cuộn ngón tay, hỏi: “Vậy tại , lúc đó lạnh nhạt với em như .”
Cô nhớ rõ tâm trạng của khi đó.
Cô từng mong chờ mỗi gặp , nhưng hầu như mỗi , trái tim rực cháy của cô đều dội một gáo nước lạnh.
Kỳ Tư Niên đáp lời.
Trọng Hi Nhiên cảm nhận tiếng tim đập, mỗi nhịp đều khuếch đại.
Cô : “Em truy cứu, em chỉ tò mò, lúc đó tại ghét em đến .”
Nếu những điểm nào đó ở cô khiến ghét bỏ, thì bây giờ thể thích cô .
“Không ghét em.” Kỳ Tư Niên bình thản .
Trọng Hi Nhiên ngẩng đầu .
Kỳ Tư Niên : “Hồi nhỏ giỏi giao tiếp với , nhưng từng ghét em. Chuyện món quà cũng giải thích .”
Trọng Hi Nhiên chợt nhớ : “Món quà lấy ?”
Trước đây Kỳ Tư Niên mang quà về cho cô xem, cô mới phát hiện lấy nhầm quà.
“Chu Tuấn hôm nay gửi đến công ty .” Kỳ Tư Niên .
Anh tổng cộng với cô mấy câu, mà trong lúc đó, điện thoại của vẫn rung liên tục.
Anh lượt tắt máy, cuối cùng dứt khoát tắt nguồn điện thoại.
Anh : “Còn hỏi gì nữa ?”
Giọng điệu kiên nhẫn, cứ như thể chỉ cần cô hỏi, sẽ luôn ở bên cô trả lời.
Trọng Hi Nhiên bất giác cong môi: “Tạm thời thì , nhưng khi lấy ảnh thì cho em nhé.”
Cô mong chờ phản ứng của Kỳ Tư Niên khi nhận ảnh.
Kỳ Tư Niên gật đầu: “Được.”
Buổi trưa, Chu Tuấn đến tập đoàn Kỳ thị, đưa đồ cho Kỳ Tư Niên.
Kỳ Tư Niên định mở , liền Chu Tuấn : “ nợ một lời xin .”
Anh Chu Tuấn.
Lời xin của ấp úng, biểu cảm vẻ miễn cưỡng, rõ ràng là gần đây chịu ít thiệt thòi, đành cúi đầu.
Mặc dù chút cam tâm tình nguyện, nhưng Chu Tuấn chuyện Trịnh Nhã ngoại tình, thật cũng nghĩ thông suốt .
Có những chuyện, của , dù cố gắng thế nào cuối cùng cũng thuộc về .
Vì càng lúc càng trôi chảy: “Thật lúc đó đáng lẽ nên đưa cho , nhưng thật sự chút ghen tị với , vốn dĩ tất cả, Hi Hi xinh đến ——”
Anh ngượng ngùng: “Thứ suýt nữa vứt , may mà tìm thấy trong đống sách giáo khoa cấp ba, xem .”
Anh bước ngoài.
Kỳ Tư Niên gọi điện cho thư ký, yêu cầu dành mười lăm phút để ai quấy rầy.
Trong hộp là một cuốn album ảnh ố vàng.
Bức ảnh ở trang đầu tiên là ảnh cô chụp trong kỳ nghỉ hè năm cô học lớp 8 cùng .
Anh mặc một chiếc áo thun trắng, giàn nho, ánh mắt cô thanh lãnh.
Anh vẫn nhớ tình cảnh lúc đó, những thuê trong nhà đang tưới nước cho giàn nho.
Nho còn chín, Trọng Hi Nhiên nhất định đòi hái một quả nếm thử.
Anh bảo cô im miệng.
Chẳng trách Trọng Hi Nhiên luôn cảm thấy lạnh lùng, hóa lúc đó thật sự đối xử lạnh nhạt với cô.
Kỳ Tư Niên vươn tay, rút bức ảnh đó .
Lúc đó cô học nhiếp ảnh với thầy Bào lâu, cả ngày hưng phấn cầm máy ảnh khắp nơi chụp, mỗi khi chụp , nhanh chóng dậy rời , cô liền phục mà đuổi theo chụp suốt.
Nhớ chuyện cũ, khẽ một cái thật ngắn, khi đặt bức ảnh trở album, bỗng nhiên phát hiện phía chữ.
Nét chữ màu đen, non nớt và ngây ngô.
“Em hái một chùm nho nhỏ, cố ý ăn mấy quả mặt và ngọt, vốn dĩ lừa nếm thử, hề mắc bẫy chút nào, răng em ê hết cả >