Yêu thầm em suốt mười một năm - Chương 120: Kỳ Tư Niên và Hoắc Tân đánh nhau

Cập nhật lúc: 2025-09-22 16:09:29
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trọng Hi Nhiên Kỳ Tư Niên đêm qua lên cơn điên gì.

Rõ ràng gần đây dịu dàng, mà đột nhiên giống như một cơn giông bão.

Sáng nay thức dậy, khắp cô đều là những dấu vết.

Cô cúi đầu vết bầm đỏ như quả dâu tây ở bắp chân –

May mà bây giờ thời tiết vẫn quá nóng, nếu mặc váy cũng sẽ rắc rối.

Lúc vệ sinh cá nhân, cô Kỳ Tư Niên với vẻ mặt thỏa mãn, sinh ý trả đũa, cắn một cái cổ .

Kỳ Tư Niên chỉ khẽ rít lên một tiếng.

Thời gian muộn, cô vội vàng quần áo đến phim trường show thực tế, để che dấu vết, cô quàng một chiếc khăn lụa quanh cổ.

Hôm nay là ngày cuối cùng phim ngắn, cô thành thạo hơn nhiều trong việc chọn cảnh ở chợ rau.

Cảnh cô cần hôm nay là nữ chính ung thư nhưng vẫn đầy nghị lực, kéo một xe rau nhỏ đến quầy hàng.

Trọng Hi Nhiên luôn coi trọng cảm giác chân thực khi phim, vì một chiếc xe đẩy hai bánh chất đầy tám giỏ rau – củ cải, khoai tây… đều là những loại rau nặng cân nhưng rẻ.

Thân hình nhỏ bé của nữ diễn viên ánh mặt trời trông càng mỏng manh yếu ớt, cô hầu như thể kéo chiếc xe đẩy , mồ hôi trán ướt tóc mái, chảy dọc xuống má, lưng áo sơ mi cũng ướt đẫm.

Đây chính là hiệu quả mà Trọng Hi Nhiên , gần như hảo.

Cảnh kết thúc, Trọng Hi Nhiên : “Rất , cắt!”

Nữ diễn viên như thể chịu đựng thêm nữa, lập tức buông xe đẩy .

Đoạn đường một độ nghiêng nhỏ, nhỏ đến mức hầu như hề nhận .

Chiếc xe đẩy đột nhiên từ từ lùi .

Mọi đều đang bận việc, Trọng Hi Nhiên là đầu tiên phát hiện .

định gọi , thì thấy chiếc xe đẩy trượt mạnh hơn, lao về phía một cặp vợ chồng lớn tuổi đang mua trứng ở gần đó.

Người già va chạm là chuyện lớn.

Bà nội cô năm xưa cũng vì ngã gãy xương mà sức khỏe suy yếu hẳn, lâu thì qua đời.

Trọng Hi Nhiên nghĩ nhiều, lập tức chạy tới định ngăn chiếc xe đẩy, cô giơ tay đẩy, nhưng những chiếc thùng xe đ.â.m mạnh ngã xuống đất.

Một cơn đau nhói thấu tim chạy dọc ngang eo.

Chưa kịp hết đau, hai chiếc thùng nhựa trắng lăn xuống, củ cải và khoai tây lượt rơi xuống đập lưng cô.

Trọng Hi Nhiên đập đến choáng váng, thầm nghĩ đây là nghiệp chướng , nhưng may mắn là đ.â.m trúng hai cụ già.

Vừa ngẩng đầu lên, cô sững sờ.

Hai cụ già mặt cũng ngây .

Trọng Hi Nhiên ngờ gặp bố Hoắc Tân.

Trước đây họ luôn sống trong con hẻm nghèo nàn, thấp bé ở đường vành đai phía Nam thứ hai, khả năng giao thoa với cô.

Địa điểm phim là chợ rau Bắc Thành lớn nhất ở đường vành đai phía Đông thứ ba, xem họ chuyển nhà .

Cũng đúng, dù Hoắc Tân cũng kiếm ít tiền, nên đổi nhà cho họ.

Lúc , các nhân viên vội vàng chạy tới, bảy tay tám chân mang chiếc xe đẩy , hỏi thăm vết thương của cô.

Cô lắc đầu.

Bỗng nhiên, cô thoáng thấy một đoạn tay áo sơ mi trắng.

Trên đầu vang lên giọng dịu dàng và lo lắng: “Bố , hai chứ?”

Lòng Trọng Hi Nhiên thắt .

Thật trùng hợp, thể trùng hợp đến thế?

“Bọn , chỉ là Hi Hi…” Bố Hoắc cúi đầu, Trọng Hi Nhiên với ánh mắt hiền từ và quan tâm, “Không chứ?”

Hoắc Tân sững sờ.

– Anh hôm nay sẽ về nhà ăn cơm, liên hệ với bố đang mua rau nên lái xe tiện đường đón họ, từ xa thấy họ như xe rau đ.â.m trúng, liền vội vàng chạy tới.

Không ngờ xe rau, là Trọng Hi Nhiên.

Anh diễn tả tâm trạng lúc , cứ như rơi xuống vực sâu, trong bóng tối bỗng thoáng thấy một tia sáng.

Anh cúi đầu, ánh mắt lóe lên vẻ kích động: “Hi Hi.”

Cánh tay trái của vẫn còn quấn một đoạn băng gạc trắng, lập tức xổm xuống, đưa tay đỡ cô: “Em ?”

Trọng Hi Nhiên giơ tay lên, một động tác rõ ràng là ngăn cản.

Hoắc Tân yên tại chỗ, động đậy.

Trọng Hi Nhiên vẫy tay về phía phó đạo diễn bên cạnh: “Phiền đỡ một chút.”

Phó đạo diễn vội vàng bước tới đưa tay đỡ cô dậy.

Thắt lưng góc thùng rau đ.â.m mạnh, đau đến mức cô vững, cô đưa tay vịn , Hoắc Tân khẽ: “Hi Hi, cảm ơn em.”

Trọng Hi Nhiên đáp lời, lúc Hoắc cô với vẻ mặt quan tâm: “Con ngoan, cảm ơn con đỡ giúp hai vợ chồng già một nạn, nếu đ.â.m trúng chúng thì sẽ . Có thương ở eo , mau đến bệnh viện kiểm tra .”

Trọng Hi Nhiên gật đầu: “Vâng, cô yên tâm ạ.”

, Hoắc Tân : “Anh đưa em .”

“Không cần.” Trọng Hi Nhiên lạnh lùng , vịn phó đạo diễn rời .

Vẫn còn vài cảnh nữa, xong mới thể bệnh viện.

Hoắc Tân cúi đầu với bố Hoắc: “Lát nữa con sẽ cùng cô đến bệnh viện, ăn cơm muộn một chút.”

Bố Hoắc thở dài, gật đầu: “Phải .”

Hoắc Tân cứ đó chờ đợi.

May mắn , những đến chợ rau tương đối lớn tuổi, họ dường như nhiều về những tin đồn giữa và Trọng Hi Nhiên.

Trời dần tối, Trọng Hi Nhiên cuối cùng cũng xong tất cả các cảnh , nhờ một nhân viên đưa cô đến bệnh viện gần đó.

Hoắc Tân lúc đột nhiên bước tới: “Anh cùng một chuyến nhé, dù em cũng vì bố thương.”

“Không cần.” Trọng Hi Nhiên .

Hoắc Tân cô: “Hay là… em nợ em?”

“Không gì nợ nần cả.” Trọng Hi Nhiên vết băng gạc cánh tay , thản nhiên , “Em gọi điện cho chồng em .”

Hoắc Tân khẩy: “Em cứ gọi , ảnh hưởng đến việc cùng em đến bệnh viện.”

Cuối cùng Hoắc Tân vẫn cùng Trọng Hi Nhiên đến bệnh viện, nhưng cùng xe với cô.

Trọng Hi Nhiên để nhân viên lái xe của cô, xe của Hoắc Tân cứ thế theo xe cô.

Lên xe, cô tìm tên Kỳ Tư Niên trong danh bạ, lập tức gọi cho .

Anh nhanh chóng bắt máy, giọng dịu dàng: “Sao ?”

Trọng Hi Nhiên chột : “Em chuyện với , nhưng xong đừng tức giận nhé.”

“……”

Sau khi bộ câu chuyện, Kỳ Tư Niên hỏi: “Em ?”

Trọng Hi Nhiên đột nhiên nhớ , thương Hoắc Tân đưa bệnh viện, còn lên cả trang đầu, đến cũng là hỏi cô .

Lúc đó cô còn nghĩ cố tình diễn trò mặt Hoắc Tân.

bây giờ , khả năng nào lúc đó thực sự lo lắng cho cô ?

: “Chắc gì nghiêm trọng , ảnh hưởng đến việc của em.”

“Vậy thì .” Kỳ Tư Niên lúc mới lạnh một tiếng: “Thật sự là trùng hợp ghê.”

Giọng điệu rõ ràng thiện chí.

Trọng Hi Nhiên lập tức : “Em cùng xe với .”

Kỳ Tư Niên tạm chấp nhận biểu hiện của cô: “Gửi địa chỉ cho , đến ngay.”

Vào bệnh viện, Trọng Hi Nhiên cảm thấy eo càng đau hơn, cô thuận tiện, chỉ đành để nhân viên đỡ xuống.

Hoắc Tân lẳng lặng theo phía cô, gì, giúp cô đăng ký khám và trả tiền, sắp xếp cho cô phòng bệnh – thực cần thiết chút nào, nhưng Trọng Hi Nhiên quả thực thoải mái, đợi cũng .

khát, nhân viên xuống giúp cô mua nước.

Sau khi chụp phim, bác sĩ xương , chỉ chấn thương cơ nhẹ, kê một ít thuốc dán.

Đợi bác sĩ ngoài, xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Hoắc Tân Trọng Hi Nhiên: “Cảm ơn em.”

Trọng Hi Nhiên thản nhiên : “ là bố , đổi là ai cũng sẽ .”

Hoắc Tân: “Lời hình như .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-em-suot-muoi-mot-nam/chuong-120-ky-tu-nien-va-hoac-tan-danh-nhau.html.]

Trọng Hi Nhiên gì nữa.

Chuyện cũng nắm nhược điểm.

Cô nghiêng đầu điện thoại, chút lo lắng chờ đợi Kỳ Tư Niên đến.

Bên ngoài cửa sổ dần bao phủ một màu tối sẫm.

Hoắc Tân ban đầu bên cửa sổ, lúc đột nhiên bước tới, dừng bên giường cô.

Trọng Hi Nhiên chợt nhận – việc sắp xếp một phòng VIP là để chuyện riêng với cô lúc .

khỏi căng thẳng cả .

còn tưởng, thất bại .” Hoắc Tân cúi đầu, đưa tay ấn chặt hai vai cô, “Đây tính là ‘liễu ám hoa minh’ ? Em vẫn còn quan tâm , đúng ?”

“Anh buông .” Trọng Hi Nhiên giãy giụa một chút, nhưng giữ chặt.

Lưng cô đau, thực sự sức đẩy , chỉ : “ đó là bố .”

“Em nghĩ đang về chuyện ?” Hoắc Tân cúi , mặt dừng cách cô một tấc, khẽ , “Hi Hi, em thấy cánh tay quấn băng của , đang cảm thấy tội điều gì?”

Trọng Hi Nhiên: “ .”

“Nói dối.” Hoắc Tân thẳng cô, “Em nghĩ em thể lừa ?”

“Em thương vì em, nên mới cảm thấy tội .” Hoắc Tân , “Có … trong lòng em vẫn chút vị trí dành cho ?”

Nói , cúi đầu xuống, như hôn cô.

Trọng Hi Nhiên cố sức đẩy vai : “ , điên ?!”

ghìm chặt.

Anh giữ lấy cô, cằm nhọn kề sát mặt cô.

đẩy , trong lúc cấp bách liền vươn tay dùng sức cấu miếng băng gạc cánh tay thương của .

Trời quá tối cô rõ màu sắc của băng gạc, nhưng cảm thấy ẩm ướt, dường như vết m.á.u đang dần thấm ngoài.

Hoắc Tân thảm một tiếng, nhưng hề nhúc nhích, hung hăng cúi xuống hôn cô.

đầu : “Anh dám!”

Hoắc Tân trầm giọng: “ gì mà dám, cùng lắm thì giao cái mạng cho em!”

Anh đúng là điên .

Lần đầu tiên Trọng Hi Nhiên cảm thấy sợ .

Lưng cô toát một lớp mồ hôi lạnh, kìm hét lớn: “Cứu mạng! Có ai ——”

Miệng cô đưa tay bịt .

Anh ôm chặt lấy cô, những giọt m.á.u thấm nhỏ xuống cổ tay cô, dường như vẫn còn ấm.

Hoắc Tân cứ thế ôm cô, giọng điệu dường như trầm xuống mấy phần: “Em nghĩ sẽ gì em? thể gì em?”

Giọng càng lúc càng lạnh, “Hôm đó em mật với , thấy là lùi một bước. Trọng Hi Nhiên, em sợ ư? Em sợ ? Em nghĩ sẽ tổn thương em ?”

Trọng Hi Nhiên run rẩy : “Anh bây giờ đang tổn thương đây .”

Chiếc khăn lụa cổ cô trượt xuống từ lúc nào.

Qua ánh sáng lờ mờ bên ngoài cửa sổ, cô loáng thoáng thấy một vết hằn tím sẫm u buồn làn da trắng nõn một bên cổ cô.

Lòng Hoắc Tân nhói đau.

“Được.” Anh gật đầu, , “Được, nếu em như , thì chi bằng xác nhận cái danh .”

Môi nhẹ nhàng lướt qua má cô, như một con rắn nhỏ đang bò mặt cô.

kết hôn .” Trọng Hi Nhiên sốt ruột đến rơi nước mắt, sức cấu càng mạnh hơn, “ kết hôn , Hoắc Tân.”

“Em nghĩ, để tâm ?” Môi dán má cô, lướt xuống , giọng dường như đặc biệt cưng chiều cô, “Hi Hi, nhớ em——”

Cánh cửa "rầm" một tiếng tông .

Đèn sáng lên.

“Buông cô .” Kỳ Tư Niên trầm giọng, hai bước tới, nhấc Hoắc Tân lên, dứt khoát một quyền đánh ngã xuống đất.

Anh đầu Trọng Hi Nhiên.

Trọng Hi Nhiên mặt đầy nước mắt, như dọa sợ, lập tức nắm chặt lấy tay Kỳ Tư Niên.

Kỳ Tư Niên bao giờ thấy cô như .

Nếu chậm một bước…

Toàn toát lạnh, Hoắc Tân, ánh mắt như đóng một lớp băng dày.

Hoắc Tân dậy từ đất, lau vết m.á.u ở khóe miệng.

Anh một tiếng: “Tìm một nơi nào đó giải quyết , thế nào?”

Mọi chuyện đến nước , cả hai đều thể nhẫn nhịn nữa, đều cần một sự giải thoát.

Kỳ Tư Niên gì, mặt cảm xúc cởi áo vest, tháo cà vạt bước ngoài.

Cổ tay Trọng Hi Nhiên kéo .

Trọng Hi Nhiên với khuôn mặt nhỏ bé chút tái nhợt , sự kinh hoàng, lo lắng, bất lực, sợ hãi, tội , tất cả đều hiện rõ nét mặt cô.

Kỳ Tư Niên nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Ngón cái của vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô như an ủi, đó nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Cơ thể cô mảnh mai, vẫn còn khẽ run, như đôi cánh mỏng manh của loài bướm.

Kỳ Tư Niên kiềm nén cơn giận trong lòng, cố gắng một cách ôn hòa: “Yên tâm, đợi .”

Làm Trọng Hi Nhiên thể yên tâm , cô bất lực nắm chặt lấy một góc tay áo Kỳ Tư Niên, cho đến khi vạt áo đó chút do dự tuột khỏi tay cô.

Kỳ Tư Niên và Hoắc Tân sân thượng bệnh viện.

Hoắc Tân thong thả cởi áo khoác ngoài – trận đánh cũng diễn , cả hai đều tích tụ đầy phẫn nộ, bùng nổ trong chốc lát.

Kỳ Tư Niên tập quyền nghiệp dư, trong khi Hoắc Tân vết thương cũ lành, nên nhanh Kỳ Tư Niên một quyền đánh ngã xuống đất.

Hoắc Tân mặt mũi bầm dập ngã lăn đất, nhưng dường như cảm thấy đau mặt.

Nỗi đau trong lòng thế tất cả.

Anh ngẩng đầu, một tiếng, giọng mang theo sự điên cuồng của kẻ cùng đường: “Thật hôn , cô giãy giụa dữ.”

Kỳ Tư Niên nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, xương cốt phát tiếng “khạch khạch” nhỏ.

Khi Hoắc Tân , giọng điệu toát lên một vẻ bình tĩnh lạ thường.

“Trước đây cô hôn , bao giờ giãy giụa.”

Ánh mắt Kỳ Tư Niên , tuyệt đối bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sóng gió kinh hoàng.

Anh bước thêm một bước.

Giày da giẫm lên một viên đá nhỏ sân thượng xi măng.

——Cuối cùng cũng đến lượt khó chịu ?

Hoắc Tân ngẩng đầu, mặt vẫn là nụ dịu dàng quen thuộc: “Nụ hôn đầu là do cô tự dâng lên. Anh cảm giác đó ?”

Kỳ Tư Niên đến mặt , dùng chân dẫm mạnh lên vết thương đang rỉ m.á.u cánh tay trái của .

Hoắc Tân đau đến hít một lạnh, nhưng vẫn , “Chắc cũng dễ hôn đến mức nào chứ——”

Kỳ Tư Niên hai tay túm lấy cổ áo , đẩy cả đập mép sân thượng, gằn giọng: “Anh chết, thành cho .”

Vừa dứt lời, đẩy cả Hoắc Tân ngoài.

Hoắc Tân chân hụt hẫng.

Kỳ Tư Niên một tay giữ chặt cổ áo , cơ thể lơ lửng giữa trung, chỉ cần Kỳ Tư Niên buông tay, sẽ rơi từ tầng thượng bệnh viện xuống.

Đó đúng là một sự giải thoát.

Anh mà vẫn còn : “Cảm giác đó thật diệu kỳ, cơ thể cô mềm mại, rúc lòng …”

Trọng Hi Nhiên lo lắng đồng hồ điện thoại. Hai mươi phút trôi qua, hai vẫn trở về.

Cô bồn chồn yên, màng đến vết thương mà dậy trong phòng bệnh, chợt liếc thấy đèn đường bên ngoài cửa sổ sáng.

đến bên cửa sổ, bỗng nhiên thấy một tiếng hét lớn: “Ôi trời, g.i.ế.c nhảy lầu ?”

Lòng cô giật , vội vàng chạy ngoài – ít ùa , còn nửa ngoài , la: “Mau, mau báo cảnh sát, sân thượng g.i.ế.c !”

Trọng Hi Nhiên cắm đầu chạy về phía sân thượng.

Thang máy quá chậm, cô trực tiếp leo cầu thang, thở hổn hển đến còn sức mà đẩy cửa sân thượng , thấy Kỳ Tư Niên đang xách Hoắc Tân, Hoắc Tân lơ lửng giữa trung, dường như giây tiếp theo sẽ Kỳ Tư Niên ném xuống.

“Kỳ Tư Niên!” Trọng Hi Nhiên kìm lao tới hét lớn.

Góc sân thượng bật một bóng đèn trắng nhỏ chiếu sáng, Hoắc Tân thấy Trọng Hi Nhiên.

Trong khoảnh khắc , trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ – chi bằng cùng Kỳ Tư Niên đồng quy về nơi tận cùng, như cả hai bọn họ sẽ ai cô.

Loading...