"Không thể nào."
"Sao thể?" Nhan Yểu nghiêng , môi vẫn nhưng ánh mắt lạnh như băng: "Cậu nghĩ ? Đã dám bày mưu tính kế thì trả giá. Cộng tác thì thôi, ép. khi bước khỏi phòng , dám cá là chỉ vài ngày nữa thôi, cái tên Hà Tử Hiên sẽ biến mất khỏi giới giải trí vĩnh viễn."
Sắc mặt Hà Tử Hiên tức thì trắng bệch, cả cứng đờ dám động đậy.
Cậu từng Hồng Xu Mẫn chê bai Nhan Yểu, cô chẳng qua là một nhiếp ảnh gia nhỏ nhoi, chẳng gì đáng ngại. Thế nhưng giờ phút , đối diện với phụ nữ , mới hiểu rõ cái gọi là khiếp đảm từ xương tủy là như thế nào. Nhan Yểu đơn giản như lời đồn.
"Nếu chuyện thành công, sẽ đưa hai triệu. Sau đó tiếp rút lui khỏi giới, sẽ can thiệp."
Tay Hà Tử Hiên gầm bàn siết chặt thành nắm đấm. Cậu cúi đầu, mày nhíu chặt, rõ ràng đang giằng xé kịch liệt.
Nhan Yểu chỉ nhàn nhạt liếc một cái, trong lòng nắm chắc tám chín phần.
"Cậu cần tài nguyên, thể cho. Tuy giới phim ảnh ít tiếp xúc, nhưng giới thời trang thì thể dẫn đường." Nhan Yểu rít thêm một , như nghĩ điều gì, nhướng mày nhạt: "Chỉ là với diễn xuất của mà đóng phim thì chắc cũng nổi ."
Lời đúng là đ.â.m tim , khóe miệng Hà Tử Hiên khẽ giật, ngẩng đầu phụ nữ đối diện: "Đó là Hồng Xu Mẫn đấy. Cô bảo quyến rũ bà ? Có cô đ.á.n.h giá quá cao ?"
Nhan Yểu khẽ gẩy tàn thuốc, giữa hàng mày ánh lên nét thờ ơ lơ đãng: "Có gì là thể? Một minh tinh tuyến 18 chẳng chút nhiệt nào mà bà vẫn tìm đến , tức là thứ gì đó khiến bà thấy hứng thú. Cứ nắm bắt cho , lấy hai triệu cũng việc khó."
lúc đó, màn hình điện thoại đặt bàn sáng lên. Nhan Yểu nghiêng đầu liếc qua, là tin nhắn của Giang Nghiên.
Cô dập điếu thuốc, cầm điện thoại lên, uống cạn chén , đó dậy chuẩn rời : "Tự suy nghĩ cho kỹ, trong vòng hai ngày cho câu trả lời."
Cô mở cửa rời , bỏ một Hà Tử Hiên thừ , chìm trầm tư.
Ngoài quán, Nhan Yểu tay trái xách gói mới mua, tay cầm điện thoại. Nhìn tin nhắn Giang Nghiên gửi đến, khóe mắt nhịn hiện lên ý .
Giang Nghiên: Hôm nay chợ mua con cá vược tươi roi rói.
Nhan Yểu đang định nhắn thì một cuộc gọi đến, cái tên hiện màn hình khiến cô nhíu mày. Do dự một lát, cuối cùng vẫn nhấc máy.
"Alo?"
"Đi uống rượu ?" Giọng Tần Chiêu vang lên từ đầu dây bên : "Tiện thể chuyện một vụ hợp tác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-bpna/chuong-99.html.]
Nhan Yểu im lặng vài giây, kịp từ chối thì tiếp: "Cứ xem như là trả nợ ."
Lời từ chối đến bên miệng nuốt xuống, cô suy nghĩ vài giây, cuối cùng cũng gật đầu nhận lời.
"Được, tối gặp."
Kết thúc cuộc gọi, màn hình điện thoại trở giao diện tin nhắn WeChat. Nhan Yểu giơ tay xóa sạch nội dung trong khung chat đang gõ dở.
Trong căn hộ, Giang Nghiên đang mặc tạp dề, bếp, trong bồn rửa cá vược vẫn đang giãy đành đạch, vẩy nước tung tóe.
Cá vược ít xương, hợp khẩu vị với sợ phiền phức như Nhan Yểu. Thật hấp cá vược là giữ vị tươi ngọt nhất, nhưng vì Nhan Yểu khẩu vị nặng, nên Giang Nghiên định thái lát, nấu món cá vược dưa cải chua.
Sau khi gửi tin nhắn xong, nhét điện thoại túi tạp dề, tay chút do dự bắt lấy con cá đang vùng vẫy, đè lên thớt, mặt lạnh tanh cầm lấy con d.a.o chặt một d.a.o đập đầu cá, gọn gàng dứt khoát.
Con cá vược đang quẫy đạp đập cho choáng váng.
Ngay khoảnh khắc đó, tiếng thông báo tin nhắn vang lên. Giang Nghiên lập tức rửa tay, còn kịp lau khô rút điện thoại khỏi túi, mở WeChat.
Nhan Yểu: Tối nay em bận việc, ăn một nhé.
Đôi mắt Giang Nghiên thoáng trầm xuống, ánh sáng trong đó vụt tắt, bầu khí trong gian bếp rộng rãi dường như cũng lạnh mấy phần.
Vài giây , cầm dao, tay nâng lên. Phập! một nhát chặt xuống, đầu cá lìa khỏi , rơi gọn thớt.
Cá vược dưa cải rốt cuộc thành. Con cá tươi mới mua ném thẳng thùng rác, đầu một nơi, một ngả.
9 giờ 30 tối. Giang Nghiên tắm xong bước khỏi phòng tắm, điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Tưởng Vũ.
Anh nhấc máy, tiếng nhạc ầm ĩ chói tai lập tức dội màng nhĩ, xen lẫn là tiếng gào đầy phẫn nộ và sốc nặng của Tưởng Vũ: "Đm! Giang Nghiên, mau lết cái xác đến bar Fox ! Bạn gái đang uống rượu với thằng khác kìa! Cậu định lo luôn ?!"
Căn phòng yên tĩnh đến mức ngột ngạt, đối lập với sự ồn ào truyền đến từ đầu dây bên , càng khiến phòng ngủ đóng kín trở nên cô quạnh đến lạ.
Bàn tay đang cầm điện thoại của đàn ông chợt siết chặt, ánh mắt chùng xuống rõ rệt. Mái tóc kịp sấy vẫn nhỏ nước, từng giọt chảy từ trán men theo đường viền hàm sắc nét, cuối cùng biến mất nơi xương quai xanh.