Cô gái trong trí nhớ ngày xưa luôn lười nhác, giờ qua mười năm, cái lười đó hóa thành phong thái biếng nhác ăn xương cốt, giống như một con mèo, cử động nào cũng toát lên vẻ quyến rũ vô thức.
Tần Chiêu luôn Nhan Yểu , từ ánh đầu tiên thấy kinh diễm.
Mà giờ, bao năm tình cờ gặp , dù trải qua bao hồng nhan giai lệ, cô vẫn khiến hấp dẫn như thuở ban đầu.
Nhan Yểu đối diện trầm mặc trong chốc lát, theo phản xạ đưa tay định rút hộp t.h.u.ố.c , nhưng ý thức đây là quán cà phê, cô liền bình thản thu tay : "Ừm, coi như thế ."
Tần Chiêu đương nhiên chú ý đến hành động nhỏ đó của cô. Biết rõ cô mấy năm nay chắc chắn từng cai thuốc, giống y như .
"Có thời gian thì ngoài ăn một bữa ."
"Được."
Nhan Yểu gật đầu dứt khoát. Dù gì trong lòng cô, ngoài Triệu Tiểu Du thì Tần Chiêu cũng xem như là một trong hai bạn hiếm hoi.
Hai vô tình gặp trong đài truyền hình, giờ trong quán cà phê ôn chuyện cũ, sắc trời cũng dần ngả tối.
Tần Chiêu còn việc, lâu tài xế đến đón rời .
Hồi cấp ba, Nhan Yểu nhà Tần Chiêu điều kiện, tay một công ty niêm yết sàn chứng khoán, y hệt như nhà họ Nhan ngày .
Chỉ là giờ đây, công ty của "cái lão chịu c.h.ế.t " sớm sa sút, còn khí thế hôm nay của Tần Chiêu, e rằng công ty tay càng phát triển.
Tần Chiêu là con một trong nhà, tài sản đương nhiên sẽ thuộc về . hồi bé, cực kỳ chán ghét cái trách nhiệm đó, còn từng thẳng là chẳng thèm cái đống tiền rách .
Chỉ tiếc đời là thế, lúc chúng thể cúi đầu phận. Cậu trai trẻ ngông nghênh năm nào cuối cùng cũng tiếp nhận trách nhiệm vốn dĩ thuộc về .
Nghĩ tới đây, Nhan Yểu cửa quán cà phê, trong lòng khỏi cảm khái.
Quãng thời gian u ám hồi trung học như trỗi dậy cùng sự xuất hiện của bạn cũ. Cô vẫn nhớ rõ khi căm ghét cái lão già đến nhường nào, thậm chí từng với Tần Chiêu rằng, mong ông c.h.ế.t cho xong.
Vậy mà bây giờ, khi cái mang danh "cha" đó thực sự c.h.ế.t, ngoài cảm giác giải thoát trong chốc lát, cô cũng thấy gì gọi là vui sướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-tham-bpna/chuong-73.html.]
Bóng đêm dần phủ xuống. Nhan Yểu nhớ tới lời Giang Nghiên đó, liền lấy hộp t.h.u.ố.c từ túi gọi điện thoại.
"Xong việc ?"
Cuộc gọi reo hai tiếng bắt máy, giọng trầm thấp mang từ tính vang lên bên tai, xua tan mấy phần bực bội trong lòng cô.
"Ừm, buổi tối ăn ở đây?" Nhan Yểu ngậm điếu t.h.u.ố.c hỏi, trong đầu lướt nhanh danh sách nhà hàng quanh đây.
Đầu dây bên , Giang Nghiên dường như cũng nhận cô đang hút thuốc. Những lời định khuyên cô bỗng nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng chỉ nhàn nhạt : "Dạo học nấu mấy món."
Tay cầm t.h.u.ố.c của Nhan Yểu khựng một chút, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú.
Thật lòng thì cô nghĩ câu trả lời sẽ là thế . Trước giờ, mỗi hẹn hò ăn uống, đối phương đều giống y đúc, luôn hỏi cô ăn gì, như thể quyền lựa chọn đều thuộc về cô.
Nghe hiểu ẩn ý trong lời Giang Nghiên, Nhan Yểu nhướng mày, thẳng thắn hỏi : "Đến nhà ?"
Đối phương chỉ "ừ" một tiếng, tiếp: " trong nhà đồ ăn, siêu thị ."
"Ừm, em qua đón , cùng siêu thị."
"Ừ, đợi em."
-
Xe của Nhan Yểu vì đăng ký, nên chỉ đỗ tạm con phố cách Q đại trăm mét.
Khi Giang Nghiên tới gần, khéo trông thấy phụ nữ đang trong xe hút thuốc.
Chiếc Mercedes G-Class mang chút dã tính, giống hệt với con Nhan Yểu . Cửa kính xe hạ xuống, đám qua đường khỏi đưa mắt liếc phụ nữ trong xe.
Vì đây là khu vực quanh trường đại học, phố hầu hết là thanh niên. Đột nhiên bắt gặp kiểu phụ nữ như Nhan Yểu, đương nhiên nhịn mà ngoái .