YÊU LÀ VỎ BỌC - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-03 05:03:47
Lượt xem: 1,508
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Vọng lấy ra bức tượng nhỏ bằng vàng ròng từ trong n.g.ự.c áo, đặt vào tay ta.
“Tượng nhỏ khắc xong rồi, rất giống nàng, rất đẹp, vẫn chưa nỡ đưa cho nàng.
“Đừng sợ, Tiểu Kiểu, cho dù là kiếp nạn ta cũng nhất định phải đi — dân chúng nơi đó đang đợi ta đến cứu!”
“Chàng phải bình an trở về đấy ——”
Giọng nói của ta tan vào trong tiếng vó ngựa rộn ràng, hòa vào làn bụi tung bay mịt mờ phía sau lưng hắn.
12
Khi Lục Vọng đến Tây Lâm trấn, chàng có gửi về một phong thư gia quyến, sau đó thì bặt vô âm tín.
Ngày nào ta cũng ôm bức tượng nhỏ chàng khắc cho ta, nhưng trong lòng vẫn luôn bất an thấp thỏm.
Dứt khoát ta quay về chùa, nghe trụ trì tụng kinh.
“Trụ trì, người nói xem... Lục Vọng có bình an trở về không?”
Trụ trì không trả lời chắc chắn, chỉ lặng lẽ lần thêm mấy hạt Phật châu.
“Quốc công phủ là con đầu đàn đã bị lật đổ, đám quan lại bên dưới tất nhiên sẽ sợ hãi. Dẫu là kiến cỏ, một khi tụ sức lại, cũng có thể quật ngã voi. Mọi sự đều là tạo hóa ——”
Một câu ấy như trống lớn gõ thẳng vào lòng ta, khiến tim ta như bị đánh một đòn nặng nề.
Nếu không có ta, Lục Vọng đã không vì ta mà đưa tội chứng của Quốc công phủ ra ánh sáng, lại càng không bị các quan lại đồng loạt nhắm vào.
Nếu không có ta… liệu có phải Lục Vọng đã không phải gánh kiếp nạn này…
Hai ngày sau, Hoàng thượng truyền chỉ triệu ta nhập cung.
Ta đem hết nỗi day dứt và lo lắng trong lòng kể lại cho ngài nghe.
Sau khi nghe xong, hoàng thượng trầm mặc thật lâu, rồi khe khẽ thở dài:
“Là trẫm suy nghĩ không chu toàn, thấy hai người thành thân, nhất thời cao hứng mà xem nhẹ lòng dạ hiểm sâu của đám quan lại kia. Chờ Lục Vọng bình an trở về, trẫm nhất định sẽ chỉnh đốn lại một phen!”
Khi rời khỏi hoàng cung, sau lưng ta vẫn là từng rương châu báu hoàng thượng ban thưởng.
Ngài bảo ta đừng quá lo, rằng Lục Vọng từng trải qua muôn vàn gian nan, lần này cũng chẳng làm khó được chàng.
Thế nhưng khi nhìn những báu vật ấy, ta lại chẳng thể nào nhếch nổi một nụ cười.
Ta cũng không biết bản thân làm sao nữa. Rõ ràng ta là người yêu tiền bạc nhất, vậy mà lần này, chẳng thấy vui vẻ chút nào.
Tính ngón tay đếm từng ngày, đến nửa tháng sau rốt cuộc cũng có tin từ Tây Lâm trấn truyền về.
“Phu nhân! Có tin rồi!”
“Phu nhân, dịch bệnh đã được khống chế rồi, nhưng… nhưng Lục đại nhân không may đã nhiễm phải dịch bệnh…”
13
Bức tượng nhỏ bằng vàng ròng trong tay ta rơi “cạch” một tiếng xuống đất.
“Sao lại thế được? Chẳng phải Lục Vọng chỉ đến đó hỗ trợ thôi sao? Sao lại nhiễm bệnh được?”
Người đưa tin là thuộc hạ của Lục Vọng, lúc này trong giọng nói cũng mang theo vài phần phẫn hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/yeu-la-vo-boc/6.html.]
“Phu nhân, là bọn họ cố ý! Bọn họ cố ý lấy y phục của dân nhiễm bệnh cho đại nhân tiếp xúc, cố tình khiến ngài nhiễm bệnh!”
“Không phải có phương thuốc rồi sao? Phương thuốc của Thái y viện đâu?”
Người đó lắc đầu.
“Vài tháng trước, một vị thuốc trong đó đã bị thao túng độc quyền. Vốn dĩ vùng Tây Lâm trấn không sản xuất được vị này, hiện tại đại nhân chỉ có thể cho phong tỏa năm trấn nhiễm bệnh, miễn cưỡng khống chế được dịch… nhưng… nhưng hoàn toàn không có cách chữa trị!”
Vị thuốc mà Tây Lâm trấn không sản xuất…
Ta nhớ ra rồi, Lục Vọng từng đưa ta xem sổ tay, khi ấy chàng nói rằng loại thuốc đó Tây Lâm trấn vốn có dự trữ quanh năm.
Vậy mà giờ lại bị đám quan lại kia cố ý thao túng nguồn cung, là cố tình muốn đẩy Lục Vọng c.h.ế.t trong trận dịch này! Thậm chí không tiếc hy sinh dân chúng của năm trấn!
“Vị thuốc đó ở phía đông có sản xuất, đi gom đi, chúng ta đưa đến Tây Lâm trấn!”
“Nhưng bây giờ không phải mùa thu hoạch, lượng tồn rất ít, thu gom sẽ tốn kém vô cùng.”
Ta nhặt bức tượng nhỏ trên đất lên, nhét vào tay người đó, rồi dẫn hắn đến phòng cất riêng của ta. Ở đây, vàng do Lục Vọng tặng và châu báu được hoàng thượng ban thưởng chất đầy thành núi.
“Đem hết những thứ này đi, gom được bao nhiêu gom bấy nhiêu, trả giá cao thì nhất định sẽ có người bán!”
“Tuân lệnh!”
Thân vệ ôm lấy bức tượng vàng ròng của ta, vội vã chạy đi.
Một đội thân vệ khác cũng tới, bắt đầu lần lượt khiêng những rương châu báu từ phòng cất riêng của ta ra.
Kho báu dần trở nên trống rỗng.
Mà số xe chở thuốc lại càng lúc càng nhiều.
Đến khi chiếc rương cuối cùng được dọn sạch...
“Phu nhân, thuốc đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát rồi!”
14
Ta không ngoái đầu nhìn lại căn phòng cất giữ riêng nay đã trống không, chỉ lặng lẽ lên xe ngựa hướng về Tây Lâm trấn.
Đến ngoại vi Tân Lâm trấn, chúng ta bị chặn lại.
“Phu nhân, phía trước chính là khu vực dịch bệnh. Chúng thần sẽ đưa thuốc vào trong, xin người đợi ở đây.”
Ta khẽ gật đầu, theo phản xạ muốn sờ lấy bức tượng nhỏ của mình, nhưng lại sờ vào khoảng không.
Bức tượng nhỏ của ta sớm đã biến thành thuốc, giờ đang được chuyển vào khu dịch.
Qua bức tường tạm phong tỏa khu dịch...
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nghe được bên trong, ban đầu tĩnh lặng như chết, rồi dần có vài âm thanh lẻ tẻ.
Vài ngày sau, dần xuất hiện tiếng khóc lẫn với tiếng cười đầy nghẹn ngào.
Sau mười lăm ngày chờ đợi, khu dịch cuối cùng cũng được dỡ phong tỏa.
“Phu nhân, Lục đại nhân đang đợi người.”